Nam Chính Xuyên Sách Tỏ Tình Với Ta

Chương 11: Kèm riêng 1vs1 vào ban đêm?

Nhưng đệ tử của Lăng Tiêu Phong sao lại chạy đến đây? Là có chuyện cần tìm sư phụ? Hay là đến gặp bằng hữu ở Nguy Vân Phong, tiện đường đi ngang qua?

Nàng cũng từng đi dạo ở Lăng Tiêu Phong, thậm chí còn tình cờ gặp tông chủ, nên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ trả lại lệnh bài cho hắn.

Sau đó thuận miệng hỏi một câu: “Vậy lệnh sư là ai? Có cùng bối phận với ta không?”

Tiêu Úc trông có vẻ càng khó xử hơn. “Không phải. Nhưng ngươi có thể coi ta như người cùng bối phận, không cần để tâm đến chuyện tu vi cảnh giới, những thứ đó không quan trọng.”

Tô Trăn: “…”

Cảnh giới của tu sĩ tổng cộng có mười bốn cấp bậc, chia thành Hạ thất cảnh - bảy cảnh giới thấp và Thượng thất cảnh - bảy cảnh giới cao.

Hạ thất cảnh bao gồm: Rèn Thể Nhập Môn, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa. Sau Đại Thừa cảnh, tu sĩ mới có thể tu thành Tiên Thể, tiến vào Thượng thất cảnh.

Thượng thất cảnh lần lượt là: Chân Tiên, Huyền Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Chuẩn Thánh Cảnh, Thánh Cảnh. Chỉ có tu sĩ đạt đến Thánh Cảnh mới có thể phá vỡ hư không, phi thăng ra ngoài cửu giới.

Trong Hạ thất cảnh, mỗi đại cảnh giới lại chia thành chín tiểu cảnh giới, nhưng sau khi tiến vào Thượng thất cảnh thì không còn phân chia tiểu cảnh giới nữa.

Hiện tại, Tô Trăn chỉ mới đạt Hóa Thần Cảnh nhất trọng, nhưng kiếp trước, trước khi chết, nàng đã bước vào Kim Tiên Cảnh sơ kỳ. Nếu không phải do Tru Thần Lệnh kích phát cực hình, đám người đó chưa chắc có thể gϊếŧ nàng ngay lập tức.

Vì vậy, trong mắt nàng, vị tu sĩ Trúc Cơ Cảnh trước mặt này chẳng qua cũng chỉ là một hậu bối bình thường mà thôi.

Nàng không phải coi thường những tu sĩ có cảnh giới thấp, ngày thường cũng từng chỉ điểm cho các tân đệ tử trong phong. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người nói ra những lời như vậy.

Là đệ tử của Ngọc Trần Tiên Tôn, Tô Trăn được xem là người có bối phận khá cao trong Thiên Nguyên Tông.

Có thể nói, đa số tu sĩ trong tông môn đều thấp hơn nàng ít nhất một hoặc hai bối phận.

Dù cùng bối phận với nàng cũng không ít người ở cảnh giới Rèn Thể, Luyện Khí hay Trúc Cơ, nhưng đối phương đã nói không cùng bối phận, nên Tô Trăn đoán hắn là đệ tử ký danh của một vị trưởng lão nào đó ở Lăng Tiêu Phong.

Đệ tử thân truyền đều được sư tôn đích thân chỉ dạy, hoặc có thiên phú cực kỳ xuất chúng, hoặc có lý do đặc biệt nào khác, ví dụ như trường hợp của Liễu Vân Dao.

Số lượng đệ tử ký danh nhiều hơn hẳn so với đệ tử thân truyền, chỉ thỉnh thoảng được sư phụ chỉ điểm vài câu, rất hiếm khi có thời gian ở riêng với sư phụ.

Dù đãi ngộ của họ tốt hơn phần lớn tu sĩ ngoại môn, nhưng trừ phi đặc biệt xuất sắc, nếu không vẫn phải cạnh tranh với vô số đồng môn để giành lấy pháp bảo, đan dược và các tài nguyên quý hiếm.

Nếu chưa có pháp bảo bản mệnh, thì đây chính là giai đoạn thiếu tiền nhất.

Huống hồ, sư tôn của hắn đã qua đời nhưng hắn vẫn chưa bái nhập môn hạ của ai khác, rõ ràng thiên phú tầm thường, nếu không thì đã sớm bị người khác tranh giành rồi.

Tô Trăn liếc hắn một cái: “Ngươi muốn gặp sư tôn của ta?”

Người này tuy có hơi kỳ quái, nhưng ít nhất hắn cũng giúp nỗi lòng của nàng vơi đi phần nào.

Nàng bèn nhắc nhở một câu thiện ý: “Nếu ngươi có việc muốn nhờ người, có thể đợi một lát, lúc này người đang cùng tiểu sư muội của ta…”

Tiêu Úc vô thức tiếp lời: “Kèm riêng 1vs1 vào ban đêm?”