Nam Chính Xuyên Sách Tỏ Tình Với Ta

Chương 10: Ngươi nhận nhầm người rồi phải không?

Tô Trăn quan sát hắn một lượt: “Dám hỏi danh tính của các hạ là gì?”

Hắn chớp chớp mắt, đáp “Tiêu Úc, ta tên Tiêu Úc, “Tiêu” có bộ thảo trên đầu, “Úc” có bộ nhĩ bên phải, ngươi muốn gọi ta thế nào cũng được.”

Tô Trăn thầm nghĩ, còn có thể gọi thế nào? Người này nhiều khả năng bối phận không cao, nếu không phải sư điệt thì cũng là hàng sư điệt tôn, nếu là vế sau thì chỉ có thể gọi thẳng tên, nếu không sẽ quá gượng gạo.

Đương nhiên, nàng bế quan đã lâu, nếu có vị trưởng lão bối phận cao nào thu đồ đệ trước khi qua đời, nàng chưa chắc đã biết được.

Tô Trăn nói: “Ngươi đã biết ta là ai, vậy chúng ta cùng bối phận sao?”

Tiêu Úc có chút thất vọng: “Ta cũng hy vọng chúng ta cùng bối phận, đáng tiếc không phải.”

Tô Trăn: “…”

Tô Trăn đã gặp qua không ít người và chuyện kỳ lạ, nhưng lúc này vẫn cảm thấy có chút quái dị, thậm chí sự tức giận và bực bội trong lòng nàng cũng vơi đi không ít.

Tô Trăn: “Ngươi nhận nhầm người rồi phải không?”

Ánh mắt Tiêu Úc có chút ấm ức: “Không có mà, ngươi là Tô Trăn đúng không, sao ta có thể nhận nhầm ngươi được? Khụ, nhìn y phục cũng biết ngươi là đệ tử thân truyền của thủ tọa Nguy Vân Phong, hơn nữa ngươi còn xuất hiện ở đây, những tu sĩ bình thường của Nguy Vân Phong đâu dễ gì đến được chỗ này.”

Sắc mặt Tô Trăn trở nên vi diệu.

Câu nói của đối phương khiến những suy nghĩ vừa bị nàng đè nén trong lòng lại trào dâng. Nàng bất giác nhìn về phía đình viện nơi cuối con đường.

Theo lý mà nói, với tu vi của thủ tọa Nguy Vân Phong, toàn bộ Nguy Vân Phong, thậm chí từng cành cây ngọn cỏ trong Thiên Nguyên Tông, đều nằm trong phạm vi cảm nhận thần thức của y.

Nhưng không phải lúc nào y cũng chú ý đến thế giới bên ngoài.

Hoặc y chỉ để tâm đến những chuyện quan trọng.

Ví dụ như khi có ma tộc xâm nhập, hay có đệ tử trong môn phái vô tình kích hoạt cơ quan, hoặc bất kỳ tình huống nào có thể gây ra án mạng, y nhất định sẽ phát giác ra.

Còn những chuyện khác, chẳng hạn như có đệ tử nào đó làm vỡ một chậu hoa, y tất nhiên sẽ không cố ý để tâm.

Dù sao thì, lúc này y đang dạy dỗ tiểu đồ đệ mà y yêu quý nhất, nào còn thừa tinh lực để quan tâm đến chuyện khác.

Tô Trăn liếc nhìn đình viện kia, trong lòng châm chọc nghĩ.

Nàng thu hồi ánh mắt, đánh giá Tiêu Úc.

Hiện tại, "nàng" vừa mới trở về từ Yêu giới, trạng thái cũng chưa hoàn toàn khôi phục, nên cũng lười sử dụng pháp thuật để đọc tâm kiểm chứng.

Tô Trăn: "Lấy lệnh bài ra."

Yêu cầu này có vẻ hơi vô lễ, nhưng vốn dĩ nàng không phải người quá nói lý lẽ, huống chi người này cũng đã được lợi.

Tiêu Úc lại chẳng hề cảm thấy bị xúc phạm, chỉ khẽ động ngón tay, một tấm lệnh bài vuông bằng thanh ngọc, dày và nặng, liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Hắn đứng dậy, không nói hai lời liền ném lệnh bài cho nàng.

Tô Trăn lập tức đón lấy: "Ngươi cầm trong tay là được, không cần đưa cho ta…"

Giọng nói của nàng đột nhiên dừng lại.

Miếng ngọc chạm vào tay ấm áp, trơn bóng, chất ngọc màu xanh lơ tinh tế, bốn góc nạm vàng, phía dưới khắc hoa văn khúc thủy - biểu tượng của Lăng Tiêu Phong.

Chính giữa là một chữ "Tiêu" với nét bút mạnh mẽ như sắt vẽ bạc câu, bút thế hùng hồn, sâu sắc.

Tô Trăn thầm tán thưởng một tiếng trong lòng: Chữ đẹp.