Nam Chính Xuyên Sách Tỏ Tình Với Ta

Chương 9: Trò chuyện với nàng mới là điều quan trọng

Tô Trăn thầm nghĩ, tên này tu vi bình thường, nhưng cũng có chút hiểu biết.“Sao?”

Người nọ trầm ngâm một lúc: “Ngươi không cần nữa à?”

Tô Trăn hiểu rồi.

Hắn muốn nó.

Điều này cũng không có gì kỳ lạ.

Tụy Ngọc Tinh Thảo vốn đã quý giá, huống hồ lại có chất lượng thế này.

Nàng không định giữ lại làm gì cho chướng mắt, cũng lười đem đi bán, dù sao nàng cũng chẳng thiếu chút tiền ấy, chỉ đơn giản là không muốn giữ lại để người khác nghi ngờ mà thôi.

Tô Trăn mất kiên nhẫn, phất tay nói: “Vậy ngươi lấy đi, đừng nói là ta cho ngươi, cũng đừng nói là lấy được từ đây... nói chung là đừng nói gì hết.”

Người nọ hơi sững sờ, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng mãnh liệt: “Được! Ta tuyệt đối không nói! Ta có thể thề!”

Tô Trăn lắc đầu: “Không cần thề. Ta đã nhớ linh áp của ngươi, nếu ngươi dám nói bừa, ta sẽ tìm bằng được ngươi rồi gϊếŧ ngươi.”

Nói rồi nàng lùi lại hai bước.

“Không thành vấn đề!”

Người nọ lập tức sảng khoái đáp lời, dường như còn có chút kích động: “Ngươi nói ngươi đã nhớ linh áp của ta, vậy đừng quên đấy.”

Tô Trăn: “?”

Trong lúc nàng đang hoang mang, đối phương đã bước đến gần.

Người nọ hơi cúi đầu, thân hình rộng lớn tạo thành một khoảng bóng đổ lớn, hoàn toàn bao phủ lấy nàng.

Ngay sau đó, hắn thản nhiên ngồi xổm xuống, cẩn thận thu dọn mớ hỗn độn dưới đất, chẳng bận tâm đến việc tay bị bùn đất bám đầy.

Không chỉ nhặt những phần linh thổ vương vãi, ngay cả những mảnh vỡ của chậu hoa, hắn cũng không bỏ sót, cẩn thận nhặt nhạnh từng chút một, như thể đang thu thập một món bảo vật quý giá.

Tô Trăn vốn định rời đi ngay, nhưng thấy vậy liền dừng bước, hỏi: “Sư phụ của ngươi là ai?”

Người này ít nhất cũng đã đạt đến Trúc Cơ cảnh, có lẽ cũng là đệ tử ký danh của một vị trưởng lão nào đó.

Người nọ lúc này đang cẩn thận nâng lên gốc Tinh Thảo, như thể đang cầm trong tay một vật dễ vỡ. Nghe nàng hỏi, hắn lập tức ngẩng đầu lên, hoàn toàn dừng mọi động tác.

Tô Trăn bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nàng vốn cho rằng người này rất coi trọng gốc Tinh Thảo kia, nhưng giờ phút này, dáng vẻ của hắn lại như thể... trò chuyện với nàng mới là điều quan trọng hơn.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng.

Dù gì thứ này cũng là nàng “ban” cho hắn, nếu nàng không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy lại.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, người nọ đã trầm giọng đáp: “Sư tôn đã viên tịch nhiều năm rồi.”

Tô Trăn rũ mắt nhìn hắn.

Người nọ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Mắt hắn rất sâu, hàng mi dài và dày, khẽ rung nhẹ, đôi mắt ánh lên sắc xanh, lấp lánh như gợn nước, tựa như bóng đêm phản chiếu mặt hồ tĩnh lặng.

Có lẽ vì đường nét gương mặt sắc sảo, nên khi không cười, cả người hắn toát lên vẻ lạnh lùng, tĩnh mịch, thậm chí còn mang theo chút sát khí.

Chỉ là, khi hắn nhìn nàng, trong mắt tràn đầy niềm hân hoan và mong đợi không rõ nguyên do, hoàn toàn không còn vẻ khó gần như trước.

Tô Trăn lướt qua một lượt danh sách các trưởng lão của Nguy Vân Phong trong đầu, lại nghĩ đến những người đã qua đời trong trăm năm qua, cân nhắc về thân phận của đối phương.

Đương nhiên, trên y phục của hắn không thêu hoa văn của đệ tử Nguy Vân Phong, có thể là do hắn vừa từ bên ngoài trở về, cũng có thể hắn vốn không phải đệ tử trong phong.

Nhưng linh áp của hắn cho thấy hắn tu luyện công pháp của bổn môn.