Nam Chính Xuyên Sách Tỏ Tình Với Ta

Chương 8: Dám nói lung tung, ta Ꮆiết ngươi

Có thể nói, một khi đã bước lên con đường tu tiên, sẽ không còn dính dáng gì đến hai chữ "xấu xí". Huống hồ, với những người có tu vi hơi cao một chút, việc thay đổi dung mạo cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Thế nhưng, một khuôn mặt đẹp đến mức này vẫn thực sự hiếm thấy.

Dựa vào linh áp - dao động linh lực xung quanh hắn, có thể thấy tu vi của người này chỉ ở mức trung bình. Việc hắn xuất hiện ở đây lúc này, chắc là do đang làm chân chạy vặt đưa đồ hoặc truyền tin cho một vị trưởng lão nào đó.

Tô Trăn không nhịn được mà liếc nhìn hắn thêm lần nữa.

Đứng dưới mười mấy bậc thềm đá, người kia hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nàng.

Hắn trông rất trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người cao lớn, khoác trên mình một bộ trường bào gấm đen, vai rộng lưng thẳng, thân hình rắn chắc đầy khí thế. Chỉ là thần sắc lại có phần lúng túng.

Nhìn qua có chút buồn cười.

Hắn đội một chiếc ngọc quan đen, mái tóc dài đen nhánh buông xuống ngang hông, gương mặt anh tuấn sắc nét, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm toát lên vẻ ngang tàng, hoang dã.

Khuôn mặt đó mang vẻ đẹp đầy tính xâm lược, nhưng đồng thời lại có nét thanh tú trong từng đường nét. Làn da trắng đến mức gần như trong suốt. Khi đứng yên bất động, hắn giống như một bức tượng hoàn mỹ không tì vết.

Người nọ ngây ra hồi lâu, dường như cuối cùng cũng khôi phục thần trí, không còn đờ đẫn như trước.

Hắn có vẻ muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không mở miệng, chỉ ngẩn ngơ nhìn nàng.

Tô Trăn nghĩ có lẽ hắn bị dọa sợ, nhưng nàng cũng chẳng buồn giải thích, chỉ thản nhiên nói:

"Ngươi không nhìn thấy gì cả."

Người nọ gật đầu liên tục, vẻ mặt vô cùng chân thành, thậm chí còn có chút ngoan ngoãn.

Tô Trăn: “?”

Người bình thường vào lúc này hẳn đã vội vàng rời đi.

Sao người này vẫn còn ngốc nghếch đứng đây?

Nàng suy nghĩ, chẳng lẽ đối phương muốn xem trò cười của nàng, giả vờ gật đầu đồng ý nhưng lại ra ngoài nói bậy? Nghĩ vậy, nàng lạnh mặt, buông một câu đe dọa: “Dám nói lung tung, ta gϊếŧ ngươi.”

Người nọ tiếp tục gật đầu theo bản năng, dừng một chút, lại vội vàng lắc đầu, khóe miệng không ngừng cong lên, trông có vẻ rất vui sướиɠ: “Được.”

Sao lại có người bị đe dọa mà còn cười?

Tô Trăn nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi biết ta là ai không?”

Người kia lại gật đầu.

Tô Trăn cúi đầu nhìn mình.

Nàng mặc một thân váy lụa màu xanh lục thêu hoa bạc, tà váy và viền tay áo điểm xuyết hoa văn mây xanh trắng tinh xảo, đai lưng cũng thêu họa tiết tương tự.

Là đệ tử thân truyền của thủ tọa, hoa văn trên y phục nàng có chút khác biệt so với các tu sĩ Nguy Vân Phong khác, người bình thường đều có thể nhận ra.

Ngọc Trần Tiên Tôn có tổng cộng sáu đệ tử thân truyền, hai người mất sớm từ nhỏ, hiện tại chỉ còn lại bốn người, hai nam hai nữ.

Khí chất và dung mạo của Tô Trăn và sư muội hoàn toàn khác nhau, chỉ cần là người từng nghe qua về các nàng thì sẽ không đến mức nhận nhầm.

Nàng nheo mắt lại: “Vậy nếu ngươi nhắc đến ta với người khác thì sao…”

"Không, không đâu."

Người nọ vội vàng xua tay: "Sao ta phải nói với người khác về ngươi? Ta chắc chắn sẽ cất giữ cẩn thận... chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này."

Chuyện quái quỷ gì thế?

Tô Trăn không muốn phí lời thêm, chỉ định dọn sạch đồ trên mặt đất rồi rời đi, tránh để các đệ tử tuần tra trên núi nhìn thấy.

Người phía dưới lại lên tiếng.

"Vậy..."

Hắn giơ tay chỉ xuống dưới chân Tô Trăn: "Tụy Ngọc Tinh Thảo?"