Không Phải Thiên Thần Nhỏ, Là Sói Con Mới Đúng

Chương 16

Yến Đường nhanh chóng gặp lại Tống Úc, cậu đặc biệt mang hợp đồng đến quán cà phê trong trường gặp cô.

Lúc cô đến cửa quán cà phê, Tống Úc đang ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, chống một tay lên cằm nghịch điện thoại.

Có bạn nữ đi qua, hình như là hỏi xin phương thức liên lạc của cậu.

Cậu ngẩng mắt lên, giả vờ không hiểu tiếng Anh, dùng tiếng Nga nói chuyện qua lại với bạn nữ kia.

Yến Đường lặng lẽ nhìn bạn nữ kia tiu nghỉu rời đi, rồi đẩy cửa kính quán cà phê bước vào. Tống Úc nhìn thấy cô, gương mặt lại nở nụ cười ngọt ngào như thường lệ.

"Cậu bị thương à?" Yến Đường ngạc nhiên nói.

Nhìn gần cô mới để ý thấy trên trán Tống Úc có một vết xước còn rớm máu, kéo dài vào trong tóc mai, phá hỏng một cách tàn nhẫn gương mặt xinh đẹp đó.

"Để lại từ lúc thi đấu." Cậu giải thích: "Đối thủ nhắm vào mặt tôi mà đánh."

"Quá đáng thật." Yến Đường tưởng tượng cảnh tượng đó.

Tống Úc vô cùng tán đồng: "Đúng thế, nên tôi đánh gãy xương mặt hắn rồi."

"..."

Yến Đường không hình dung nổi việc gãy xương mặt là thế nào, nhưng chỉ nghe từ đó thôi cũng đủ khiến da đầu cô tê rần.

Cô cũng không dám hỏi kỹ nữa, nhận lấy bản hợp đồng xem.

Tống Úc thì yên lặng ngồi đối diện, chậm rãi quan sát lại cô giáo tiếng Trung mới nhận việc của mình. Thật lòng mà nói, trông cô chẳng giống người lớn hơn cậu ba bốn tuổi chút nào.

Mặt mộc không trang điểm, ăn mặc kiểu sinh viên, nói năng cũng nhẹ nhàng. Tiếng Nga và tiếng Anh đều nói khá tốt, lưu loát không có khẩu âm, nhưng có vẻ không tự tin lắm, giọng nói luôn nhỏ nhẹ.

Tuy trông không giống người nghèo, nhưng có vẻ cũng không khá giả gì, luôn tìm việc làm thêm kiếm tiền, còn đang bị một gã đàn ông dây dưa không dứt.

Tống Úc thờ ơ nhớ lại mấy đoạn tin nhắn trò chuyện cố ý giữ khoảng cách kia.

À, cô cũng nhát gan nữa.

Cô gái đối diện xem xong hợp đồng, cầm bút, viết tên mình từng nét lên trang ký tên.

Yến… Đường…

Tống Úc thầm nhẩm hai chữ này trong lòng. Nét chữ phức tạp, con người đơn giản.

Hợp đồng gồm hai bản, ký xong, công việc này coi như đã chốt.

Thu nhập trong thời gian tới đã được đảm bảo, giọng nói của Yến Đường cũng trở nên vui vẻ hơn.

Trước khi tạm biệt, cô không nhịn được hỏi: "Trước kia... vì sao cậu lại giúp tôi?"

Bây giờ cô khá chắc chắn cậu không phải kiểu người nhiệt tình. Sau đó cô nhận được một câu trả lời bất ngờ.

"Bởi vì…"

Tống Úc chống cằm, cười tủm tỉm nói: "Cô giáo lúc đó trông đáng thương lắm."