Không Phải Thiên Thần Nhỏ, Là Sói Con Mới Đúng

Chương 15

Cuộc sống cứ thế trôi đi, điều phiền lòng nhất vẫn là Dương Nhất Châu vẫn kiên trì liên lạc với cô không ngừng.

Yến Đường không hiểu, chỉ mới gặp vài lần thôi mà, cô làm gì có sức hấp dẫn lớn đến thế?

"Không phải sức hấp dẫn của em lớn."

Chị họ Trình Huệ Nghệ nói với cô qua điện thoại.

"Là vì em thuộc dạng lưng chừng, ngoan ngoãn dễ kiểm soát, con gái một người đồng hương, bố mẹ có tiền tiết kiệm lại hiền lành - những điều kiện này, đối với một gã trai trẻ ưu tú mới vào nghề đang cố gắng bám trụ ở thành phố lớn, có sức hấp dẫn cực kỳ lớn. Trừ khi có một cô tiểu thư nhà giàu từ trên trời rơi xuống sẵn sàng chi tiền chi tài nguyên cho hắn ta, nếu không sẽ không dễ dàng từ bỏ em đâu."

Yến Đường nản lòng hỏi: "Vậy sao chị không nói với mẹ em một tiếng."

"Thế hệ trước đều nghĩ là đôi bên cùng có lợi thôi, nhà cậu trai kia chẳng phải cũng mua nhà ở Bắc Kinh cho cậu ta rồi sao, lương cũng không thấp mà."

Chị họ nói thêm: "Em thì quan tâm đến sự thấu hiểu lẫn nhau, đồng điệu tinh thần, nhưng trong mắt họ mấy thứ đó không ăn được. Hơn nữa, mẹ chị với mẹ của Dương Nhất Châu trước đây cùng đơn vị, bà ấy thấy cậu ta cũng coi như nửa người nhà, nên mới tích cực giới thiệu cho em đấy."

Yến Đường coi như đã hiểu, đây là do người lớn trong nhà sợ cô thực sự không làm nên trò trống gì, sau này khổ sở không nơi nương tựa, nên muốn tìm cho cô một chỗ dựa trông có vẻ không tệ.

Nhưng thời buổi này, một người chỉ cần có tay có chân, sao lại không thể tự nuôi sống mình được chứ?

Thái độ của cô đối với Dương Nhất Châu càng thêm dứt khoát, khi đối phương kiên trì gọi đến cuộc điện thoại thứ n, cô tức giận bắt máy.

"Chuyện này là tình nguyện đôi bên, đã nói không muốn tiếp tục rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa!"

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi vang lên một giọng nói khác khiến cô không ngờ tới.

"Nghe có vẻ cô đang rất tức giận." Người đó dùng giọng nói trong trẻo nói tiếng Nga.

Phải mất mười giây, Yến Đường mới phản ứng lại: "Tống Úc?"

"Là tôi đây, trước đây cô có để lại số điện thoại, bây giờ cô có tiện nói chuyện không? Tôi muốn trao đổi về chuyện gia sư."

Yến Đường nghe thấy hai chữ "gia sư", bất giác nín thở.

"Rất xin lỗi, hai tuần nay tôi đi thi đấu ở tỉnh khác, điện thoại trợ lý luôn giữ. Khi nào cô có thể bắt đầu dạy? Đương nhiên càng sớm càng tốt, nếu cô cần vài ngày chuẩn bị cũng không sao."

"Tôi tưởng cậu đã chọn được người rồi, mẹ cậu nói..."

Tin tức này hơi đột ngột, Yến Đường vẫn đang sắp xếp lại suy nghĩ, nói năng cũng hơi lắp bắp.

"Ừm?" Giọng nói bên kia có chút nghi hoặc, rồi nhận ra ý cô là gì: "Người đó là phiên dịch tạm thời thôi."

Lúc này Yến Đường đã phản ứng kịp, nhanh chóng lấy giấy bút, bắt đầu tính toán khối lượng công việc của mình.

Luận văn tốt nghiệp đã viết xong, không còn môn chuyên ngành, nếu xét theo tiêu chuẩn hoàn hảo nhất để đảm bảo chất lượng công việc sau này, làm hai việc cùng lúc, cô có lẽ sẽ vô cùng bận rộn.

Nhưng cũng sẽ rất dư dả.

Trong đầu Yến Đường đã bắt đầu vang lên tiếng tiền rơi leng keng.

"Cô giáo Yana, có phải cô đã có kế hoạch khác rồi không?" Có lẽ Tống Úc nghe ra sự do dự của cô.

Cô lập tức ngồi thẳng dậy, nói: "Tôi vẫn có thể nhận công việc này, nhưng có lẽ cần ba ngày để chuẩn bị..."

"Vậy thì tốt quá, cô còn yêu cầu nào khác không?"

Cô suy nghĩ một lát: "Không có."

"Vậy mà thực sự không có à, vậy để tôi đề xuất nhé."

Trong giọng nói của cậu thoáng ý cười.

"Xét đến việc cô cần phối hợp với lịch tập luyện của tôi để chuẩn bị thêm một số việc, tăng lương ngày lên hai nghìn tệ được không? Nếu cô có ý kiến gì, hoặc sau này muốn tăng lương, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào."

Khi nghe thấy mức lương ngày, hơi thở của Yến Đường như ngừng lại. Cô cảm thấy ở một khía cạnh nào đó, Nastya đã đúng.

Tống Úc đúng là một thiên thần nhỏ.

Kiểu vẫy cánh là rơi ra tiền ấy.