Không Phải Thiên Thần Nhỏ, Là Sói Con Mới Đúng

Chương 14

Trước đây Yến Đường chưa từng tiếp xúc với võ thuật đối kháng, nên không quen thuộc các thuật ngữ liên quan.

Ngành nào cũng có thuật ngữ riêng, điều này không lạ, nhưng là giáo viên tiếng Trung, bị học sinh hỏi những từ mình không hiểu thì khó tránh khỏi lúng túng.

Cô chậm rãi nói: "Trong này có khá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, tôi cần tra từ điển một chút."

Trong lúc cô tra từ, Tống Úc thẳng thắn nói: "Việc tìm giáo viên tiếng Trung là mẹ tôi sắp xếp, có lẽ trước đó chưa nói chi tiết với cô, dù kỳ thi dự bị rất quan trọng, nhưng tôi cũng hy vọng người được tuyển có thể hỗ trợ tôi giao tiếp hiệu quả với huấn luyện viên, chứ không chỉ là tán gẫu."

Yến Đường nghe ra ẩn ý của cậu, lòng hơi chùng xuống, nhưng vẫn cố gắng giành lấy cơ hội cho mình.

"Tôi có thể tra rõ những từ này trước."

"Việc này nghe có vẻ rất khó."

"Không khó đâu, tôi chỉ cần ghi chú nghĩa tiếng Trung của chúng, xem lại vài lần là quen thôi."

Tống Úc chỉ đáp một tiếng "Okay" không rõ ràng.

Đang lúc Yến Đường định hỏi cậu còn băn khoăn gì khác không, dì Ngô gõ cửa, nhắc họ đã hết giờ học.

"Xin lỗi, tôi còn có việc khác."

Tống Úc cầm điện thoại đứng dậy, Yến Đường ngồi gần cậu, vô tình liếc thấy màn hình hiển thị rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

"Không sao, hy vọng buổi học hôm nay giúp ích được cho cậu." Cô vội nói.

"Cô dạy rất tốt, chúng ta có thể giữ liên lạc."

Khi ứng tuyển một công việc, "giữ liên lạc" là một khái niệm khá mơ hồ.

Đó có thể là một cách từ chối lịch sự, cũng có thể là đối phương vẫn đang cân nhắc.

Yến Đường biết rõ, với mức thù lao này, cậu có thể tìm được nhiều giáo viên có vẻ giỏi hơn cô, ví dụ sinh viên chuyên ngành Hán ngữ đối ngoại, ưu thế duy nhất của cô chỉ là tiếng Nga lưu loát và kinh nghiệm dạy thêm ngắn hạn trước đây.

Mong manh.

Đó là suy nghĩ của cô khi rời đi.

Đi đến lối vào tàu điện ngầm, Yến Đường nhận được 800 tệ Nastya chuyển khoản, Nastya còn nhắc đến việc có tiếp tục dạy hay không phải xem ý của Tống Úc.

Sau đó cả tuần liền, cô không nhận được tin nhắn nào từ Tống Úc.

Yến Đường mấy lần mở khung trò chuyện với Tống Úc định hỏi, nhưng nhìn lại cuộc đối thoại lần trước thì lập tức nản lòng.

Cô lại liên lạc với Nastya lần nữa.

Nastya kiên nhẫn trả lời, nói Tống Úc đang đi thi đấu ở tỉnh khác, có mang theo một phiên dịch mới, có lẽ đã chọn được giáo viên rồi.

Nhưng điện thoại của Tống Úc trong thời gian thi đấu đều do trợ lý giữ, những tin nhắn không liên quan đến trận đấu sẽ tạm thời bị gác lại, bây giờ không ai liên lạc được với cậu, có lẽ sau khi thi đấu xong cậu sẽ trả lời cô.

Yến Đường hơi thất vọng.

May mà cô đã trải qua chuyện này quá nhiều lần, thầm nhủ mấy lần "cái gì không phải của mình thì đừng cưỡng cầu", coi như cho qua chuyện này.

Cuối cùng cô nhận một công việc dịch tập thơ khác, thời gian khá thoải mái, hạn nộp bản thảo đầu tiên là tháng Tư năm sau, thù lao tuy không bằng việc gia sư, nhưng có còn hơn không.