Không Phải Thiên Thần Nhỏ, Là Sói Con Mới Đúng

Chương 13

Cậu chắc chắn nhận ra cô ăn diện cẩn thận là vì rất muốn công việc này.

Yến Đường nghĩ thầm.

Cô thực sự rất muốn công việc này, và nếu có cơ hội, Yến Đường còn muốn quay lại đêm đó, khi Tống Úc hỏi cô có cần giúp đỡ không, ít nhất cô nên đưa ra một câu trả lời ôn hòa hơn.

Nhưng Tống Úc không hề nhắc đến chuyện trước đó, mà nhanh chóng đi vào chủ đề chính.

"Từ bây giờ bắt đầu tính giờ học, nhưng trước khi chính thức bắt đầu, tôi cần trao đổi riêng với cô về yêu cầu, cô có gì cần tìm hiểu, cũng có thể hỏi tôi trước.

"Như cô thấy, hiện tại tôi đang tập luyện võ thuật đối kháng ở Bắc Kinh, nếu không có gì bất ngờ, mấy năm tới tôi đều sẽ sống ở Trung Quốc, sang năm sẽ học đại học ở đây..."

Hóa ra Tống Úc trước đây luôn sống ở Moscow, vì yêu cầu tập luyện mới chuyển đến Trung Quốc, nhưng tiếng Anh của huấn luyện viên không tốt, cũng không biết tiếng Nga, nên việc trao đổi khi tập luyện rất không thuận lợi. Cậu còn đang học dự bị đại học, trên lớp sẽ học văn ngôn và thơ cổ.

Vì vậy, nói một cách chính xác, cậu có hai nhu cầu: một là gia sư, ôn tập cấp tốc cho kỳ thi dự bị sau hai tháng nữa. Hai là người đồng hành ngôn ngữ kiêm phiên dịch, cùng cậu đến câu lạc bộ tập luyện.

Trình độ tiếng Trung của Tống Úc quả thực không tốt lắm, khoảng tầm lớp hai tiểu học biết ghép vần, nhận biết được một số ít chữ Hán.

Ngoài ra, cậu biết một số câu chào hỏi đơn giản, ví dụ như "Chào anh", "Ăn cơm chưa", có lẽ vì bố là người Trung Quốc nên cậu cũng rất quen thuộc với cách xưng hô họ hàng, phát âm khá chuẩn, chỉ là vì tiếng Nga thiếu thanh điệu, nên cách nhả chữ phát âm của cậu hơi gắng sức.

Ở giai đoạn học tập này, từ mới và ngữ pháp cơ bản là khó khăn lớn nhất. Yến Đường trước đây đã có kinh nghiệm dạy thêm, nội dung công việc này đối với cô không khó.

Cô dạy cậu đọc từng chút một, cây bút trong tay viết từng nét, cô liếc mắt sang, Tống Úc đang cúi mắt chăm chú nhìn cô viết chữ.

Hàng mi dài rũ xuống, giống như màu tóc cậu, là màu nâu nhạt mềm mại. Sống mũi cao thẳng, hơi gợn sóng, chóp mũi hơi cong lên, tinh tế mà không lạnh lùng.

"Hiểu chưa?" Yến Đường dừng bút.

Tống Úc cong cong mắt, gật đầu, đôi mắt trong veo như mắt mèo ánh lên nét ngây thơ, dịu dàng, ngọt ngào.

Quả thực rất dễ khiến người ta yêu thích.

Suy nghĩ của Yến Đường lơ đãng một giây.

Sắp hết giờ, cô đẩy quyển vở ghi chép ngay ngắn đến trước mặt cậu.

"Cậu học rất nhanh, rất giỏi. Cứ theo tình hình hiện tại, chỉ cần củng cố kiến thức cơ bản, rồi tập trung nghiên cứu đề thi các năm trước, khả năng thi đỗ là rất cao."

"Vậy thì tốt quá. Tiếp theo tôi còn vài vấn đề muốn hỏi cô, cô giáo Yana."

Tống Úc nói xong, lấy một cuốn sổ dày từ ngăn kéo ra đưa cho cô.

Yến Đường mở cuốn sổ ra, thấy bên trên chi chít chữ Nga viết liền, trong góc có vài hình vẽ minh họa đơn giản, cô lập tức cảm thấy chóng mặt như hồi còn học trao đổi ở Moscow không hiểu được chữ viết trên bảng.

Ghi chép trong sổ khá ngay ngắn, nhưng có nhiều thuật ngữ chuyên ngành không thuộc phạm vi sử dụng hàng ngày.

Tống Úc lật đến một trang, chỉ vào mấy câu dài hỏi: "Mấy câu này nói bằng tiếng Trung thế nào thì ổn? Tôi thấy phần mềm dịch thuật dịch không chính xác lắm."