Nhìn theo bóng lưng của hai người, Áo Sắt Lan sờ cằm, nở một nụ cười suy tư. Còn Ivey thì nhíu mày, ánh mắt lóe lên những cảm xúc phức tạp, lướt qua trông giây lát.
Chris đưa Nghiêm Hạ đến phòng của mình, dặn dò cậu đợi mình quay lại rồi rời đi để thăm hỏi cha và mẫu phụ.
Phòng của Chris cũng giống như những phòng khác trong bộ lạc, được xây bằng đá và đất sét.
Có lẽ vì thú nhân thường xuyên biến hình nên các phòng đều rất rộng. Nội thất trong phòng cũng đơn giản, ngoại trừ giường đá, còn có một khối gỗ lớn được xẻ thành một chiếc bàn và những khúc gỗ nhỏ hơn được dùng làm ghế, ngoài ra thì chẳng còn gì khác.
Nghiêm Hạ nhịn không được thở dài, nhưng nghĩ đến việc mình sẽ ở đây lâu dài, cậu lấy lại tinh thần và bắt đầu dọn dẹp. Còn những đồ vật khác, cứ từ từ thêm vào, đợi thêm mấy ngày nữa khi Nghiêm Hạ nghĩ ra cách làm ra những món đồ được vẽ, cuộc sống sẽ thoải mái hơn.
*
Bên kia, Chris đứng ở sảnh chính, cung kính gọi một thú nhân trung niên cao lớn: “Cha.”
“Trở về là tốt.”
Thú nhân trung niên có gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh, nhưng lại chứa đựng sự thông minh và điềm tĩnh của nhiều năm tháng.
“Ngươi không sao thì nên quay lại, tại sao lại muốn tự mình đi lấy muối, còn xảy ra xung đột với Tanto.”
Một câu hỏi, lại đem cơ hội mượn Tanto gϊếŧ người thành vì giữ gìn luật lệ của bộ lac mới xảy ra xung đột.
Với sự thông minh của cha, không thể không nhận ra những điểm bất thường trong việc Chris bị thương và mất tích, cũng không lý nào không đoán được vì không muốn quay về bộ lạc nên anh mới đi lấy muối một mình.
Cũng không thể tin rằng cuộc xung đột với Tanto là tình cờ. Vốn dĩ nói vậy, đơn giản là không muốn điều tra sâu hơn để tránh gây ra những rắc rối khác.
“Lúc đó hết muối, không kịp quay về bộ lạc, bất đắc dĩ nên ta mới đi lấy.”
Chris trả lời một cách bình tĩnh, không hề tỏ ra bất mãn hay oan ức.
“Ngoài ra, Nghiêm Hạ đã cứu ta. Hắn là một người rất tốt, ta muốn cho hắn tạm thời ở cùng với mình.”
Có lẽ câu trả lời của con trai đã làm người cha tộc trưởng hài lòng. Ông ta không phản đối việc con trai đưa một giống cái về ở cùng một chỗ.
“Tùy ngươi. Mẫu phụ ngươi đang ở chỗ Áo Sắt Lan, hôm nay có lẽ sẽ không về. Ngày mai hãy qua đó xem đi.”
“Vâng.”
Chris cũng không cảm thấy thất vọng về việc mẫu phụ mình ở chỗ Áo Sắt Lan. Chris bước nhanh ra khỏi nhà của cha mình, đi về hướng phòng của mình. Bước chân anh càng thêm nhẹ nhàng hơn.
“Chris, ngươi về rồi.”
Còn chưa đi đến cửa, Nghiêm Hạ nghe được tiếng động liền ra đón. Mắt cậu cong lên, giọng nói vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên có người đợi anh về nhà, cảm giác này tựa như một dòng nước ấm lan tỏa toàn thân, từ đầu đến chân đều thật ấm áp dễ chịu.
Chris không tự chủ được mà mỉm cười, giọng điệu dịu dàng: “Ừ, ta đã về.”
Trong phòng đã được dọn dẹp loáng bóng, giường cũng được trải thêm một tấm da thú sạch sẽ mềm mại.
Bên đống lửa nhỏ giữa phòng, Chris nhìn thấy món thịt nướng ướp mật ong yêu thích của mình. Bên cạnh đó là một cái nồi gốm nhỏ không biết Nghiêm Hạ tìm ở đâu, bên trong là canh rau dại.
Nghiêm Hạ đi tới chỗ thịt nướng, rút dao ra, vẫy tay gọi Chris:
"Mau lại đây nào, đứng ngẩn ngơ ra đó làm gì? Không đói bụng à?"
Rồi chỉ vào cái chén gốm trên bệ bếp:
"Cầm cái chén này lại đây, ngày mai ngươi làm vài cái đĩa nữa nhé, chỉ có mỗi cái chén thì không đủ dùng.
Còn cả đũa, cả thìa nữa.
À, chắc chắn là ngươi chưa biết những thứ đó là gì đâu, đợi lát nữa khi ăn cơm rồi ta sẽ dạy ngươi làm.
Thôi, để ta vẽ mẫu cho ngươi xem, ngươi cứ làm theo là được.
À mà còn cả cái tủ nữa, làm xong rồi sau đó sẽ..."
Nghiêm Hạ vừa nói, tay vừa nhanh nhẹn thái thịt, không ngừng ném những miếng thịt vào cái chén cho Chris.
Chris im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng "Ừm".
Trong khi nói chuyện, anh thường xuyên đút cậu vài miếng thịt nướng. Ánh mắt của Chris nhìn Nghiêm Hạ như một dòng suối ấm áp, bao bọc lấy cậu…
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng. Mùi thơm của thịt nướng lan tỏa khắp nơi, tiếng cười nói rôm rả. Căn phòng tràn ngập sự ấm áp.