Trai Thẳng Chinh Phục Thú Thế

Chương 15: Ta sẽ là gia đình của ngươi

"Đương nhiên."

Nghiêm Hạ gật đầu chắc chắn, thuận tay vỗ nhẹ lên vai Chris, nói rất nghiêm túc:

"Vì vậy, ngươi không cần lo lắng bất cứ điều gì.

Nếu ngươi không muốn trở về vì gia đình ngươi không mong ngươi quay lại, vậy từ nay về sau, ta sẽ là gia đình của ngươi, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi và cũng sẽ chờ ngươi về nhà.

Nếu ngươi lo lắng về bộ lạc, vậy chúng ta cùng nhau làm cho nó trở nên tốt đẹp hơn, không phải ngươi vốn dĩ là người thừa kế của bộ lạc sao?

Còn nếu lo lắng cho sự an toàn của ta, thì ta tin ngươi có thể bảo vệ ta, và ta cũng sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, bảo vệ cả ngươi.

Đừng quên, ta đã cứu mạng ngươi hai lần đấy."

Nói đến đây, Nghiêm Hạ ngẩng cao đầu, vẫy tay đắc ý.

Nhưng mới vẫy được nửa chừng, lòng bàn tay đã bị Chris nắm chặt, thuận thế kéo cậu, cả người đều bị giam cầm trong lòng Chris. Nghiêm Hạ cảm thấy tư thế này hơi kỳ quái, định tránh ra thì lại bị ôm chặt hơn.

Nghĩ đến tâm trạng hiện tại của Chris, Nghiêm Hạ đành vỗ nhẹ vào lưng anh. Nghe thấy Chris dùng giọng khàn khàn nói bên tai:

"Cảm ơn ngươi."



Nhìn lướt qua bộ lạc, Nghiêm Hạ cảm thấy ngơ ngác.

Trong số họ, Tạp Duy là người vui mừng nhất khi quyết định trở về bộ lạc.

Không hiểu vì sao, con sư tử vàng này cứ nói với Nghiêm Hạ rằng bộ lạc của họ được xây dựng như một thiên đường trên mặt đất, đứng đầu của lục địa Sắt Địch.

Những lời nói đó khiến Nghiêm Hạ ảo tưởng về bộ lạc Hắc Nham tưởng tượng ra một chốn đào nguyên.

Nhưng khi đến nơi, bộ lạc này chẳng có gì đáng gọi là “thiên đường”.

Dù có nhà cửa khang trang, đường xá thuận tiện, nhưng đâu có những đồng cỏ xanh mướt, những bông hoa rực rỡ, đâu có những khu rừng trúc tươi tốt?

Đâu có những cô gái tóc vàng tóc đỏ xinh đẹp, hát ca vui vẻ?

Đám thú nhỏ chạy loạn khắp nơi này là gì?

Những thứ cây cỏ và thịt chất đống lung tung trên mặt đất này là cái gì?

Những thứ bẩn thỉu đầy góc tường này là cái gì vậy?

Nghiêm Hạ cười như không cười liếc nhìn Tạp Duy một cái, khiến hắn ta rùng mình. Nhưng bây giờ không phải lúc để tính sổ với Tạp Duy.

Cậu nhìn hai người thú nhân đang tiến đến, vừa nhìn liền biết họ không phải là người tốt.

Một người thấp bé, mắt xanh tóc đỏ, có nét tương đồng với Chris. Hắn ta nhìn Chris với vẻ lo lắng nhưng tiếc rằng ánh mắt đó không thành thật.

Người còn lại cao lớn, mắt xanh tóc nâu, giống Chris đến bảy phần, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, nhìn Chris với ánh mắt khinh thường.

Không cần hỏi, chỉ cần nhìn qua là biết ngay hai người này chính là em trai của Chris.

“Đại ca, ngươi trở về thật là tốt quá. Cha và ta đều lo lắng cho ngươi.” Thú nhân tóc đỏ thấp bé lên tiếng trước.

“Lo lắng thì có liên quan gì đến ngươi?” Thú nhân tóc nâu hừ lạnh, “Lúc trước đại ca xảy ra chuyện nói không chừng còn có liên quan đến ngươi.”

“Ngươi nói cái gì vậy! Đại ca, đừng nghe hắn ta nói linh tinh!” Thú nhân tóc đỏ lập tức phản bác.

Thú nhân tóc nâu khinh thường liếc nhìn đối phương, nhướng mày rồi nói: “Mẫu phụ ta chỉ sinh ra đại ca và ta, đâu có sinh ra ngươi.”

“Đủ rồi!”

Chris ngắt lời hai người. Kéo Nghiêm Hạ lại gần, giới thiệu với hai người: “Đây là Nghiêm Hạ, chính hắn đã cứu ta.”

Sau đó chỉ vào thú nhân tóc đỏ, lời ít ý nhiều nói: “Ivey.”

Rồi chỉ vào thú tóc nâu nói thêm: “Áo Sắt Lan.”

“Giống cái?”

Áo Sắt Lan rất hứng thú đánh giá Nghiêm Hạ một lượt rồi nói: “Thoạt nhìn thì có vẻ hơi… đặc biệt.”

Nghiêm Hạ trợn mắt, "Ngươi nói xem, ta chỗ nào nhìn giống đàn bà vậy?"

"Đàn bà là gì? Ngươi nói chuyện thật là thú vị, ha ha..."

Nghiêm Hạ: "Ha ha."

Áo Sắt Lan: …Cảm giác bị khinh bỉ là thế nào nhỉ?

“Để ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi trước, đợi ta quay lại sẽ dẫn ngươi đi làm quen với bộ lạc.”

Chris đẩy hai người trước mặt ra, bảo vệ Nghiêm Hạ phía sau rồi dẫn về phòng mình.