Chris lạnh lùng quát, hơi thở trở nên gấp gáp, ánh mắt sắc bén đe dọa nhìn chằm chằm vào Tạp Duy.
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, nắm chặt thành quyền, dường như chỉ cần Tạp Duy nói thêm một câu nữa, anh sẽ bùng nổ.
Tạp Duy bị khí thế đáng sợ của Chris làm cho sợ hãi, hít một hơi thật sâu, cắn răng tiếp tục nói:
"Nếu ngươi không quay về, Locker và những người khác sẽ ra sao? Ngươi rất rõ mà, không có ngươi, sớm muộn gì bọn họ cũng bị hại chết."
Chris trừng mắt nhìn Tạp Duy, nhưng rồi cũng phải thừa nhận những lời hắn ta nói đều là sự thật.
"Sao vậy? Có chuyện gì thế?"
Nhận thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Nghiêm Hạ vội vã ném miếng thịt nướng đang cầm trên tay xuống, chạy tới.
"Ta nghe các ngươi nói cái gì mà không quay về ai đó sẽ chết, không trở về đâu? Chris, là người nhà các ngươi sao? Ai sẽ bị hại chết? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Nghiêm Hạ lo lắng, liên tục hỏi một loạt câu hỏi.
Chris thu lại khí thế, nhìn Nghiêm Hạ thật sâu, nắm chặt tay cậu, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, không nói gì.
Ngồi yên một lúc lâu, thấy Chris vẫn im lặng, Nghiêm Hạ khẽ thở dài, cố gắng an ủi: "Chris, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tạp Duy muốn ta quay về bộ lạc."
Vào lúc Nghiêm Hạ nghĩ rằng Chris sẽ tiếp tục im lặng, thì một giọng nói trầm ấm, chậm rãi vang lên.
Một khi đã mở lời, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn.
Chris kể cho Nghiêm Hạ nghe về cha, mẫu phụ và hai người em trai của mình, về việc anh bị thương là do có người cố ý hãm hại, và về những cuộc tranh giành quyền thừa kế trong bộ lạc sau khi anh mất tích.
Thậm chí, những người thân trong gia đình anh cũng không thật sự mong anh trở về.
Nghe xong câu chuyện quá khứ của Chris, Nghiêm Hạ chỉ còn lại nỗi đau lòng.
Bản thân vốn nghĩ rằng mình mười mấy tuổi đã mất cả cha lẫn mẹ, sống cô đơn một mình đã là đủ khổ, không ngờ Chris dù có đầy đủ cha mẹ anh em, nhưng cuộc sống cũng chẳng khác gì. Thậm chí còn có người muốn tìm mọi cách để hại anh.
Nhớ lại lần đầu gặp Chris, anh đầy những vết thương hôi thối, nếu không nhờ mình có thuốc chữa thì chắc anh đã chết từ lâu. Vì thế, Nghiêm Hạ càng cảm thấy đau lòng hơn, đưa tay ôm lấy lưng rộng của Chris, nhẹ nhàng vỗ về và an ủi:
"Không sao đâu, nếu ngươi không muốn quay về, chúng ta sẽ không quay về."
Chris cảm nhận được hơi thở ấm áp của Nghiêm Hạ bao quanh mình, nghe thấy giọng nói dịu dàng an ủi của cậu, lòng anh bình yên lạ thường.
Chris chậm rãi nâng tay lên, ngập ngừng một chút, tựa như có phần do dự, cuối cùng rất cẩn thận đặt lên eo của Nghiêm Hạ, nhẹ nhàng như sợ làm phiền đến sự yên bình này.
"Nếu ngươi không quay về, ngươi có thể yên tâm về những người huynh đệ của mình sao?"
Nghiêm Hạ nhìn ra được sự mâu thuẫn trong lòng Chris, trực tiếp đặt ra vấn đề quan trọng.
Chris đương nhiên không yên lòng, đây cũng là điều khiến anh băn khoăn nhất.
Một mặt, anh không muốn quay trở lại, nhưng mặt khác, những huynh đệ đã theo anh từ lâu, cùng với trách nhiệm của người thừa kế bộ lạc từ trước đến nay, khiến anh không thể dễ dàng rời đi.
Nhưng Nghiêm Hạ... Anh thực sự không biết rời đi hay trở lại, sẽ là lựa chọn tốt hơn cho Nghiêm Hạ.
Nghiêm Hạ suy nghĩ một lúc liền hiểu ý của Chris.
"Chúng ta hãy cùng nhau quay về bộ lạc. Ta ở nơi này lâu như vậy, ngoài ngươi và Tạp Duy, ta còn chưa gặp ai khác. Đi đến bộ lạc của ngươi cũng không tệ, dù sao có ngươi ở bên cạnh, ta tin tưởng ngươi."
Nghiêm Hạ mỉm cười, đưa ra quyết định cho Chris.
"Ngươi tin tưởng ta?" Chris đột nhiên cảm thấy tim mình dường như ấm lên.