Trai Thẳng Chinh Phục Thú Thế

Chương 13: Là vì Nghiêm Hạ

Thật sự, Nghiêm Hạ không hề cảm thấy có gì bất thường khi Chris luôn giữ hình dạng thú để ở cùng mình.

Theo cậu mà nói, lý do của Chris rất hợp lý. Rừng Vô Vọng nguy hiểm như vậy, giữ hình dạng thú chắc chắn sẽ an toàn hơn.

Còn về việc Chris không nói cho cậu biết sự thật về chuyện thú nhân, có lẽ là vì sợ cậu lo lắng, hoặc đơn giản là nghĩ không cần thiết.

Dù sao thì, ai cũng có những bí mật và suy nghĩ riêng của mình. Chính cậu cũng là người xuyên không đến đây, cậu hoàn toàn hiểu và hoàn toàn không để ý việc Chris giấu giếm.

Nghiêm Hạ có phản ứng hơi khác so với những gì Chris nghĩ.

Không phải những giống cái thường rất để ý những chuyện nhỏ nhặt này kia sao? Quả nhiên bé giống cái này có một chút khác biệt.

Nhìn gương mặt tươi tắn, sạch sẽ của Nghiêm Hạ, khóe môi Chris khẽ cong lên, lòng thấy vui vẻ không hiểu vì sao.

Anh đưa tay xoa đầu Nghiêm Hạ. Cảm giác mái tóc mềm mại dưới tay thật dễ chịu, không tệ, anh lại xoa thêm một chút nữa…

“Đầu là của đàn ông, eo là của đàn bà, đừng có sờ loạn nhé!”

Nghiêm Hạ ôm đầu, liếc mắt nhìn Chris, né tránh bàn tay đang nghịch tóc mình, rồi xoa đầu lung tung vài cái.

Nhìn Nghiêm Hạ phồng má lên trông như một chú hamster, Chris không nhịn được mà bật cười.

Tiếng cười trầm ấm của Chris vang lên từ l*иg ngực, truyền vào tai Nghiêm Hạ, như những nhịp trống nhẹ nhàng gõ vào tim cậu. Cùng với gương mặt tuấn tú, cơ ngực săn chắc hơi rung động, và đặc biệt là sáu múi cùng tuyến nhân ngư rắn rỏi, quả thật quá sức hấp dẫn!

Nghiêm Hạ vội vàng quay đi, nhưng tai vẫn đỏ ửng không kiểm soát được.

Tạp Duy đứng bên cạnh nhìn đi nhìn lại, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói được không đúng ở đâu.

*

Vết thương Tạp Duy còn phải vài ngày nữa mới khỏi hẳn.

Trong mấy ngày này, Nghiêm Hạ nhận thấy Tạp Duy thường xuyên nhìn chằm chằm vào Chris, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Khi Chris biết được, anh không nói gì cả, chỉ xoa đầu Nghiêm Hạ và bảo cậu đừng động đậy.

Nghiêm Hạ cảm thấy như vậy không hay, có gì cứ nói rõ ràng ra. Liệu có phải vì cậu không?

Cảm thấy nguyên nhân là do mình nên cậu cố ý tránh đi hai thú nhân khác khi nướng thịt, để họ có thể nói chuyện riêng.

"Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Chris nhìn về phía Nghiêm Hạ đang ung dung nướng thịt, ánh mắt dịu dàng, dùng giọng điệu bình tĩnh, dứt khoát, rõ ràng hỏi Tạp Duy.

"Ngươi thật sự không tính trở về bộ lạc sao?"

Tạp Duy vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn xác nhận lại một lần nữa.

"Ta biết trong bộ lạc có rất nhiều người muốn xin lỗi ngươi, mà ngươi dù sao cũng là người thừa kế, chỉ cần ngươi quay về, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác."

"Ta không có ý định trở về."

Nghe Chris trả lời, Tạp Duy trở nên kích động, giọng cao lên:

"Vì sao?"

Ánh mắt Chris vô tình lướt qua Nghiêm Hạ đang hưởng thụ vẻ mặt thỏa mãn khi ăn thịt nướng. Quay đầu lại nhìn Chris, ánh mắt dịu dàng, trong lòng Tạp Duy hiểu ra tất cả.

"Là vì Nghiêm Hạ."

Câu nói này không phải câu hỏi mà là một khẳng định.

"Ngươi cảm thấy trong bộ lạc nguy hiểm, không muốn mang Nghiêm Hạ trở về, muốn đưa hắn đi lang thang như một thú nhân, hắn có đồng ý không?

Rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm, ngươi biết rõ điều đó. Ngay cả khi ngươi có thể bảo vệ hắn, thì hắn cũng có thể sống tốt hơn ở bộ lạc.

Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời hắn phải sống lang thang, không tiếp xúc với bất kỳ ai sao?"

"Im miệng!"