"Này, vị huynh đệ."
Nghiêm Hạ cố gắng thả lỏng cơ thể, nở một nụ cười thân thiện, nhẹ nhàng hỏi thử:
"Ngươi có hiểu ta nói gì không?"
Người đàn ông tóc vàng vẻ mặt hoang mang…
“Nghe không hiểu à? Hello? Sawatdee ka? Không ni mấy oa? A ni Arthur nha?”
Người đàn ông tóc vàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt hoang mang...
“Không hiểu à…”
Nghiêm Hạ hơi thất vọng. Vất vả lắm mới gặp được người nhưng lại không có cách nào giao tiếp.
“Không sao.”
Nghiêm Hạ tự trấn an mình, lấy lại tinh thần, một lần nữa nở một nụ cười tươi rồi chỉ vào bản thân mình: “Ta – tên – Nghiêm Hạ.”
Rồi lại chỉ vào người đàn ông tóc vàng, miệng hình thành các chữ rõ ràng: “Ngươi – tên – gì?”
“Ta biết ngươi tên Nghiêm Hạ, còn ta, ngươi không quen ta à?”
Người đàn ông tóc vàng lấy lại tinh thần, nhìn Nghiêm Hạ bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
“Ngươi biết tiếng Trung à?! Tuyệt vời quá! Đồng hương ơi!”
Mắt Nghiêm Hạ sáng rỡ, không kìm được mà tiến lại gần, nắm lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông tóc vàng, rồi lại quan sát kỹ khuôn mặt của hắn ta: “Ngươi quen ta?”
“Ta là Tạp Duy.”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Sư tử vàng, ngươi đã cứu ta và Chris.”
Nghiêm Hạ: …
Nghiêm Hạ cảm thấy như cả thế giới quan mà mình đã xây dựng trong 23 năm học hành trước đó, bao gồm cả chủ nghĩa duy vật và thuyết tiến hóa, đều bị sụp đổ hoàn toàn rồi lại được dựng lên từ đầu.
“Ngươi và Đại Bạch, à không, Chris đều là yêu quái à? Tên sói đen kia cũng là yêu quái luôn sao?”
Sau một lúc ngỡ ngàng, Nghiêm Hạ đã dần chấp nhận sự thật rằng sư tử có thể hóa người, Đại Bạch cũng vậy, còn có loại cảm giác kỳ quái như vậy.
“Yêu quái? Đó là gì?” Tạp Duy hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Nghiêm Hạ.
Nghiêm Hạ đang định giải thích thế nào là yêu quái, còn chưa mở miệng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.
“Thú nhân, bọn ta là thú nhân, không phải yêu quái. Xin lỗi vì chưa từng nói với ngươi.”
Một người đàn ông cao lớn cường tráng đang đứng ngược sáng, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người anh, hiện ra dáng vẻ oai vệ, không thấy rõ mặt mũi.
“Đại Bạch.”
Nghiêm Hạ quay đầu lại, không chút do dự, liền có thể nhận ra mùi hương quen thuộc của Đại Bạch, khóe miệng cùng mi mắt đều cong lên.
“Hóa ra ngươi tên là Chris.”
*
Khi nghe Chris giới thiệu, Nghiêm Hạ mới biết đến đây là một thế giới hoàn toàn mới gọi là Sắt Địch.
Nơi họ đang ở, một khu rừng sâu thẳm được mệnh danh là Rừng Vô Vọng, là vùng đất nguy hiểm nhất trên toàn bộ lục địa.
Trong thế giới này, người ta không phân biệt nam và nữ như bình thường. Thay vào đó, chỉ có những thú nhân có thể biến đổi giữa hình người và hình thú, còn những người không thể biến thành hình thú thì là giống cái đảm nhận vai trò sinh sản. Khi thú nhân bị thương nặng, chỉ có thể duy trì hình dạng thú và không thể nói chuyện.
"Không trách gì khi ngươi vẫn luôn hiểu những gì ta nói."
Nghiêm Hạ chợt hiểu ra: "Ta cứ tưởng ngươi là yêu quái."
Cậu ngượng ngùng xoa mũi để che đi sự bối rối.
Lúc này, Nghiêm Hạ vẫn còn nghĩ đơn giản rằng thú nhân chính là những người đàn ông có thể biến thành thú, còn giống cái là những người phụ nữ không thể biến hình, chỉ là cách gọi khác thôi.
Cậu thậm chí còn cảm thấy may mắn vì có thể tìm được một bạn đời dịu dàng ở thế giới này, và quãng đời còn lại cũng sẽ không cô đơn dù có quay về thế giới cũ.
Tuy nhiên, Nghiêm Hạ không hề biết rằng rất nhanh thôi, quan niệm của cậu sẽ bị đảo lộn hoàn toàn một lần nữa vì thân phận giống cái của mình.
Chris ừm một tiếng, rồi giải thích thêm: “Ta... Trước đó ta bị thương nặng, mà trong rừng sâu này giữ hình dạng thú thì tiện hơn, nên...”
“Ta hiểu mà.” Nghiêm Hạ gật đầu, cười tủm tỉm đáp lại.