Trai Thẳng Chinh Phục Thú Thế

Chương 17: Nếu Nghiêm Hạ đột nhiên biến mất thì sao?

"Xoảng!" Áo Sắt Lan tát một cái thật mạnh làm cho cái chén gốm trên bàn rơi xuống đất.

"Thiếu kiên nhẫn như vậy sao?" Người đàn ông ngồi trên ghế đá nhếch mép cười nhạo.

Người đàn ông này có gương mặt thanh tú, ánh mắt lanh lợi, khóe mắt mơ hồ có vài nếp nhăn, mái tóc đen dài xõa sau lưng, toát lên vẻ vừa điềm tĩnh vừa khéo léo.

"Mẫu phụ!"

Áo Sắt Lan bất mãn kêu lên: "Chris thế mà lại quay về, không phải Tanto nói là hắn không muốn quay về sao?"

"Về cũng tốt." Người đàn ông tóc đen hừ nhẹ:

"Ivey, tên tiểu tử bất trị đó, hãy để đại ca ngươi dạy dỗ hắn đi. Bây giờ thì mặc kệ chúng nó đấu đá với nhau, ai thắng không quan trọng, người thắng cuối cùng nhất định phải là ngươi.”

Ngừng một chút, người đàn ông lại nói tiếp:

“Nhưng nhớ kỹ, trong thời gian này ngươi phải ngoan ngoãn, đừng có đi gây chuyện với chúng.

Mặc dù cha ngươi muốn Ivey kế thừa bộ lạc, nhưng Chris có thực lực hơn hẳn.

Sự việc lần này đã làm cha cảm thấy áy náy với Chris, tương lai sẽ ra sao thì chưa ai biết được.

Ngươi đừng có ngu ngốc mà trở thành mục tiêu cho người khác."

"Vâng..." Áo Sắt Lan dù tức giận nhưng cũng biết mẫu phụ mình nói đúng, đành phải miễn cưỡng đồng ý.

“Đúng rồi mẫu phụ, Chris mang một giống cái về, nói là ân nhân cứu mạng của hắn. Lời nói của giống cái kia có gì đó kỳ lạ, cách ăn mặc cũng không giống những giống cái trong bộ lạc chúng ta.”

“Chỉ là một giống cái thôi, có lợi ích gì đâu.” Người đàn ông tóc đen tỏ vẻ rất khinh thường: “Chắc là lạc đường từ bộ lạc khác rồi, đại ca ngươi chỉ bịa ra lý do để mang hắn về thôi.”

“Cũng đúng, làm gì có giống cái nào có thể cứu một thú nhân được…” Áo Sắt Lan nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý, cười nhạt rồi chuyển sang chủ đề khác.

Bên này, Nghiêm Hạ dùng một cành cây mềm vẽ lên đất những hình vẽ đơn giản như nhà cửa, hàng rào, một ít vũ khí đơn giản và dụng cụ nhà bếp, sau đó giải thích cặn kẽ công dụng của từng thứ cho Chris.

Chris vừa ngạc nhiên vừa khâm phục khi nhìn những đồ vật mà Nghiêm Hạ vẽ ra. Là người thừa kế bộ lạc, anh biết rõ những thứ này có giá trị lớn thế nào đối với bộ lạc.

Về khía cạnh khác, anh không thể không bắt đầu nghi ngờ về lai lịch của Nghiêm Hạ.

Trước đây, Chris chỉ nghĩ Nghiêm Hạ đến từ một bộ lạc khác mà anh chưa từng biết đến, khác hẳn với bộ lạc Hắc Nham, những loại thuốc kỳ lạ có lẽ là bí thuật của bộ lạc Nghiêm Hạ.

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy những vật dụng bình thường, cùng các loại vũ khí cần thiết và cách nấu ăn của Nghiêm Hạ đều là những thứ mà bộ lạc Hắc Nham chưa hề nghe đến, có thể thấy bộ tộc cũ của cậu từng mạnh mẽ và thịnh vượng đến cỡ nào.

Chris cảm thấy vô cùng lo lắng.

Nghiêm Hạ xuất hiện đột ngột và giúp đỡ anh rất nhiều. Nghiêm Hạ còn muốn trở thành người nhà của anh. Nếu Nghiêm Hạ đột nhiên biến mất thì sao?

Đơn giản là anh không biết phải đi đâu để tìm Nghiêm Hạ về. Cậu đến từ một nơi tốt đẹp như vậy, vậy mà anh dựa vào cái gì để giữ cậu ấy lại bộ lạc Hắc Nham này, để giữ cậu ấy bên cạnh mình?

Chris vô thức nắm chặt lấy tay Nghiêm Hạ, làm vậy như thể có thể xua đi nỗi bất an trong lòng. Nghiêm Hạ bị nắm cảm giác hơi đau, định nhắc Chris buông tay thì bị ba thú nhân khác xông vào ngắt lời.

Người dẫn đầu là một thú nhân có thân hình cường tráng, vạm vỡ, mái tóc màu tro, gương mặt thô kệch khí thế sắc bén với một vết sẹo dài từ khóe mắt đến xương gò má.

Đi theo sau là hai anh em sinh đôi khuôn mặt giống nhau như đúc, dáng người thấp hơn Chris một chút, khuôn mặt tươi cười, luôn nở nụ cười toe toét.

Khi nhìn thấy Chris, ánh mắt của họ sáng rực lên, có bao nhiêu vui sướиɠ cũng đều bộc lộ ra ngoài.