"Đại Bạch? Không ngon à? Sao có thể chứ?"
Nghiêm Hạ thấy phản ứng của Đại Bạch khác lạ nên cảm thấy hơi khó hiểu.
Cậu xé thêm một miếng đùi gà khác và cắn một miếng:
“Ngon lắm mà, không phải ngươi chỉ thích ăn thịt với khẩu vị đậm đà thôi à.”
Nghiêm Hạ không để ý lắm, cứ nghĩ Đại Bạch chỉ đơn giản là kén ăn, không thích đồ ăn thanh đạm.
Vừa ăn, cậu vừa lẩm bẩm:
“Trước đây ngươi chỉ không thích ăn chay, không ăn sống, không thích ăn cá mà chỉ thích ăn thịt. Giờ thì ngay cả thịt ngươi còn kén nữa, nếu sau này chúng ta tách ra thì biết làm sao đây?”
Chris buồn bã liếc nhìn Nghiêm Hạ rồi im lặng quay sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi…
*
Nghiêm Hạ tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, sờ soạng phía sau nhưng không thấy bóng dáng Đại Bạch.
Giật mình tỉnh hẳn, cậu vội vã ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt còn ngái ngủ rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, đống lửa đã tắt từ lúc nào không hay, và điều quan trọng nhất là không thấy Đại Bạch đâu cả.
Mỗi đêm, cậu đều ngủ dựa vào Đại Bạch vì bộ lông của ấm áp đó, chẳng cần đến những tấm da thú khác để giữ ấm.
Nhưng bây giờ, trên người cậu lại đắp một tấm da thú dày, chắc chắn là do Đại Bạch đã đắp cho cậu.
Nghĩ ngợi một lúc, cậu chợt hiểu ra chỉ sợ rằng Đại Bạch đã đi lấy muối một mình.
Nhíu nhíu mày lại, khóe miệng mím chặt, nếu việc lấy muối không quá nguy hiểm, Đại Bạch tuyệt đối sẽ không để cậu ở lại một mình trong rừng.
Nghiêm Hạ cảm thấy hối hận vì đã sơ suất, rõ ràng đã nhận thấy Đại Bạch có vẻ không ổn mà vẫn không để tâm.
Chắc chắn Đại Bạch đã lên kế hoạch đi lấy muối từ trước và cố ý kéo dài thời gian hôm qua. Nghĩ đến việc Đại Bạch có thể gặp nguy hiểm, cậu lo lắng đến mức muốn lập tức đi tìm và lôi Đại Bạch về.
Việc này không thể chậm trễ thêm được nữa, Nghiêm Hạ nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào ba lô, đem dao găm buộc vào thắt lưng, rồi đem toàn bộ tiêu xay cất vào túi quần, cầm theo cây gậy tốt, sau khi chuẩn bị ổn thỏa rồi lập tức hướng về hồ nước mặn.
Trong khi đó, Chris đang đối mặt với một thú nhân tóc vàng.
Ban đầu, Chris định thừa dịp trời chưa sáng, khi lính canh hồ nước mặn lơ là, lẻn vào bộ lạc để lấy muối rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng không ngờ lại đυ.ng độ hắn tại đây.
“Chris, quả nhiên là ngươi! Tại sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã chết rồi sao?”
Thú nhân tóc vàng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy Chris. Hắn ta không hề nghĩ rằng người thừa kế đã được cho là đã chết của bộ lạc lại xuất hiện ở đây.
“Ta chưa chết, nhưng trong bộ lạc có rất nhiều người muốn ta chết.”
Chris trả lời lạnh lùng.
Vì để lấy muối dễ dàng, Chris đã biến trở lại hình dạng người.
Khác hẳn với vẻ ngoài điển trai và dịu dàng của Nghiêm Hạ, Chris sở hữu vẻ ngoài mạnh mẽ và góc cạnh hơn.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt màu xanh đậm, ánh mắt sâu như vực thẳm, khiến người khác không thể đoán được cảm xúc của anh. Thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, sáu khối cơ bụng thất ẩn thất hiện bên dưới tuyến nhân ngư. Làn da màu đồng kết hợp với mái tóc ngắn màu nâu, toàn thân toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ.
“Ngươi vẫn còn sống thật tốt. Trong bộ lạc bây giờ đang rất hỗn loạn vì chuyện của ngươi.”
Người đàn ông tóc vàng thừa nhận rằng có nhiều người không muốn Chris quay lại.
"Ngươi đến hồ nước mặn là để tìm Locker à? Hắn bị triệu hồi về bộ lạc sau khi ngươi gặp chuyện."
Thú nhân tóc vàng xác định Chris đại nạn không chết, tự nhiên mà tìm đến người mình tin tưởng để bàn kế hoạch, giống như lời hắn nói, hiện tại bộ lạc rất loạn.