“Quá đẹp!”
Nghiêm Hạ thốt lên lời ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, nhìn hồ phía hồ nước, cậu không thể rời mắt, đôi mắt sáng lên vì vẻ đẹp tuyệt vời này.
Rồi cậu cười toe toét, để lộ hàm răng trắng:
“Chris, chúng ta đi lấy muối đi! Từ đây đến đó chỉ mất khoảng hai tiếng là tới nơi rồi.”
Đôi mắt sáng ngời của Nghiêm Hạ nhìn chằm chằm vào Chris, ánh lên sự háo hức và không kiên nhẫn, đồng tử màu đen phản chiếu lại hình ảnh của Chris bên trong.
Dường như chỉ cần Chris gật đầu, cậu sẽ lao thẳng về phía hồ nước.
Chris bị lung lay bởi nụ cười như vậy, hơi lưỡng lự gật đầu.
May mà anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đi đến bên cạnh Nghiêm Hạ, cắn mạnh vạt áo, kéo cậu lại gần một tảng đá lớn, rồi dùng mũi húc nhẹ vào ba lô của Nghiêm Hạ.
“Chúng ta không thể đi lấy muối rồi quay về ăn được à?”
Nghiêm Hạ trừng mắt nhìn Chris đầy bất lực:
“Huynh đệ, ngươi không phải là người, sao mà cứ đòi ăn ba bữa một ngày đúng giờ thế?
Chúng ta hãy nhanh lên, tối nay chắc chắn sẽ về kịp.
Bỏ bữa một bữa cũng chẳng sao cả.”
Chris: …… [Ta cứ mở to mắt như thế này nhìn ngươi.]
“Thôi được rồi, ngươi đừng nhìn ta như thế nữa.”
Nghiêm Hạ không chịu nổi ánh mắt long lanh vô tội của một con thú lông xù đang nhìn chằm chằm mình nữa, cứ như thể cậu phạm tội lớn vậy.
“Được rồi, được rồi, ta làm cho ngươi là được chứ gì?”
*
“Đại Bạch, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi một món rất ngon.”
Nghiêm Hạ nháy mắt tinh nghịch, cố gắng lấy lòng Chris.
“Nhưng mà ngươi phải hứa với ta là sáng mai chúng ta sẽ đi lấy muối. Khi về ta sẽ làm món gà hấp muối cho ngươi ăn.”
Chris không có phản ứng như bình thường, khi nghe đến đồ ăn sẽ tỏ vẻ mong chờ hay hưng phấn, điều này khiến Nghiêm Hạ cảm thấy hơi lạ. Nhưng cậu nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ đó.
Bây giờ, toàn bộ sự tập trung của cậu đều đặt vào việc chế biến món gà.
Nghiêm Hạ bắt đầu bằng việc nhặt thật nhiều củi khô rồi nhóm một đống lửa.
Sau đó, từ trong túi da thú, cậu lấy ra con gà rừng mà Đại Bạch đã bắt được vào sáng sớm. Cậu cẩn thận nhổ sạch lông, mổ bụng, bỏ hết nội tạng và đầu cổ đi.
Tiếp theo, cậu lấy hết số muối ít ỏi còn lại thoa đều lên khắp con gà. Kế đó dùng những chiếc lá lớn mới hái được gói kỹ con gà lại, rồi lấy bùn ướt bôi lên ngoài lớp lá.
Cuối cùng, cậu đẩy đống lửa ra đặt gói gà vào chính giữa và phủ thêm một lớp tro lên trên, bắt đầu nướng thịt.
Khi thịt gà chín, Nghiêm Hạ sẽ cho cả mình và Đại Bạch ăn no trước.
Lúc này, cậu cẩn thận đẩy đống lửa, lấy gói gà ra từ bên trong. Dùng một cây gậy, cậu đập vỡ lớp bùn bên ngoài, lộ ra con gà được bộc lá cây bên trong.
Chờ cho gà nguội bớt, lúc này cậu mới cẩn thận bóc từ từ từng lớp lá, cuối cùng lấy ra một con gà quay vàng ruộm.
Bởi vì được lá cây và bùn bọc kín, thịt gà được nướng trong nhiệt độ cực cao, tinh chất và hơi ẩm không bị mất đi, dầu gà và nước cốt tự nhiên chảy trên miếng thịt, hơn nữa hương thơm thanh mát của lá cây hòa quyện với hương vị đặc trưng của thịt gà, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thèm thuồng.
Nghiêm Hạ xé một cái đùi gà đưa cho Chris:
“Nếm thử xem.”
Giọng điệu của cậu tràn đầy tự hào.
Chris cắn một miếng đùi gà, nhai nhóp nhép mấy cái, đôi mắt lim dim vì sung sướиɠ.
Không hiểu sao, lần này anh không có vẻ muốn ăn phần khác của con gà như mọi khi, mà trong ánh mắt thoáng qua một nỗi buồn man mác, rồi nhanh chóng biến mất.