Xuyên Không Đến Bộ Tộc Nhân Thú Ở Viễn Cổ

Chương 9

Trời đã sáng hẳn khi Hạ Lam nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ bên ngoài hang.

Cô lập tức quay đầu lại, chỉ thấy tên thủ lĩnh nhân thú bước vào, trên vai hắn vác theo một con mồi khổng lồ.

Đó là một con thú to gấp ba lần con bò, nhưng cơ thể phủ đầy lông dày, bốn chân có móng vuốt sắc nhọn. Trên cổ nó có một vết cắn chí mạng, máu tươi vẫn còn rỉ xuống, chứng tỏ nó vừa mới bị săn gϊếŧ không lâu.

Hạ Lam không biết đây là loài gì, nhưng nhìn thân hình lực lưỡng của nó, cô có thể tưởng tượng được mức độ nguy hiểm. Hắn đã săn được con vật này bằng cách nào? Cô rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng hắn lao vào cắn xé con mồi, những cơ bắp mạnh mẽ căng lên, móng vuốt sắc bén vung ra, cảnh tượng ấy hẳn không thua kém gì một con mãnh thú thực sự.

Hắn ném con mồi xuống đất rầm một tiếng. Không nói gì, hắn liền rút một con dao đá từ thắt lưng, bắt đầu mổ bụng con vật.

Tất cả động tác của hắn đều nhanh gọn và dứt khoát. Máu tươi chảy tràn xuống nền đá, nhưng hắn không chút do dự.

Hạ Lam cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Cảnh này quá mức nguyên thủy, nhưng cô phải tập quen với nó.

Một lúc sau, tên thủ lĩnh lấy ra một tảng thịt lớn, dùng dao cắt một phần nhỏ rồi quăng xuống trước mặt cô.

“Ăn.”

Cô cúi đầu nhìn xuống tảng thịt đỏ tươi, không khỏi có chút ngỡ ngàng.

Phần thịt này không nhỏ theo tiêu chuẩn của cô, nó dày, to bằng hai bàn tay cô ghép lại. Nếu ở thời hiện đại, cô có thể ăn nó suốt mấy ngày mới hết.

Cô ngẩng lên nhìn hắn, nhưng tên thủ lĩnh đã không còn quan tâm nữa. Hắn tiếp tục xử lý con mồi, tách thịt, lột da, cắt xương tất cả đều rất thuần thục. Hạ Lam hít sâu một hơi.

Hắn đã cho cô một phần thịt, nghĩa là cô không hoàn toàn bị vứt bỏ. Ít nhất, hiện tại cô vẫn còn được nuôi sống. Nhưng cô không muốn cứ thế này mãi. Nếu chỉ biết ăn không của hắn, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị vứt bỏ.

Cô cần tạo ra giá trị. Nhìn tảng thịt trước mặt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hạ Lam. Cô có thể nấu ăn.

Ở thế giới hiện đại, cô chưa bao giờ nấu nướng thường xuyên, nhưng ít nhất vẫn biết một số cách chế biến cơ bản. Nếu có thể tận dụng điều đó, cô có thể biến thịt sống thành món ăn ngon hơn, có thể bảo quản lâu hơn. Nếu làm được, cô sẽ có cơ hội sống sót tốt hơn.

Cô không biết bộ tộc này có quen nấu nướng hay không, nhưng nếu cô có thể làm ra thứ gì đó ngon miệng hơn, biết đâu cô có thể tạo ấn tượng với bọn họ? Hạ Lam siết chặt tảng thịt trong tay, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Cô sẽ không để bản thân chỉ là một kẻ ăn bám.