Xuyên Không Đến Bộ Tộc Nhân Thú Ở Viễn Cổ

Chương 8

Hạ Lam tỉnh dậy trong bóng tối lờ mờ, toàn thân tê cứng vì lạnh. Tấm da thú dưới người chỉ giúp cô cách biệt khỏi nền đá cứng, nhưng không thể cản được cái lạnh len lỏi từ bốn phía. Không còn tiếng lửa cháy rực rỡ như tối qua, ánh sáng trong hang cũng mờ đi nhiều.

Cô chậm rãi cử động, cảm giác nhức mỏi lan tràn khắp cơ thể. Chỉ một đêm ngủ trên nền đất đã khiến lưng cô đau ê ẩm, cổ cũng cứng đờ vì nằm sai tư thế. Nhưng điều quan trọng nhất là tên quái vật kia không có ở đây.

Hạ Lam nhìn quanh hang động trống trải. Những tấm da thú lớn vẫn được trải gọn gàng trên nền đất, đống lửa ở trung tâm chỉ còn lại tàn tro và than cháy đỏ rực. Không có dấu hiệu của hắn, cũng không có ai khác xung quanh.

Hắn đã rời đi. Cô không biết hắn đi đâu, nhưng đây có thể là cơ hội để cô tự do hơn một chút. Cô chậm rãi đứng dậy, xoa xoa hai cánh tay tê cứng, cố gắng để cơ thể ấm lên.

Sau đó, cô bắt đầu quan sát kỹ hơn nơi này. Cả hang động không có nhiều đồ đạc, chỉ có một vài vật dụng thô sơ như xương động vật sắc nhọn, vũ khí làm từ đá, bộ lông thú dày và một số hũ đất thô sơ đặt ở góc hang.

Hạ Lam đi đến gần, cúi xuống nhìn thử. Cô thử cầm lên một hũ nhỏ rất nặng, bên trong có mùi thịt khô thoang thoảng.

Cô mím môi, đặt hũ xuống. Ít nhất, đây là nơi ở của thủ lĩnh, hắn chắc chắn không thiếu lương thực. Nhưng cô nghĩ mình không nên tùy tiện đυ.ng vào những thứ này. Sống sót trong thế giới này không chỉ là vấn đề thể lực, mà còn là trí khôn. Cô không thể manh động, không thể khiến hắn xem cô như kẻ ăn bám vô dụng.

Hạ Lam đi đến cửa hang, nhẹ nhàng ló đầu ra ngoài. Ánh sáng ban mai chiếu rọi xuống bộ lạc bên dưới. Nhìn từ trên cao, cô có thể thấy rõ cả bộ tộc nhân thú, những hang động, những đống lửa đang cháy, một vài bóng dáng to lớn di chuyển qua lại. Có kẻ đang xử lý da thú, có kẻ đang phân chia thực phẩm, có vài nhân thú đang tập luyện, đánh nhau để rèn luyện sức mạnh.

Cô cũng nhìn thấy đàn ông là chủ yếu, phụ nữ rất ít, mà ngay cả những nữ nhân thú cũng có vóc dáng săn chắc, tràn đầy sức mạnh.

Hạ Lam mím môi. Cô yếu hơn bọn họ rất nhiều. Không có vũ khí, không có kỹ năng sinh tồn, không có bất cứ lợi thế nào. Ở thế giới hiện đại, cô là một nữ cường nhân trong giới tài chính, nhưng ở đây, cô chỉ là một kẻ yếu ớt có thể bị loại bỏ bất cứ lúc nào.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Hạ Lam siết chặt hai tay. Cô cần một kế hoạch. Không thể chỉ ngồi đây chờ chết. Nếu muốn tồn tại trong bộ tộc này, cô phải tìm cách có giá trị.

Nhưng làm cách nào để một con người yếu ớt như cô có chỗ đứng giữa thế giới hoang dã này? Hạ Lam suy tư.