Xuyên Không Đến Bộ Tộc Nhân Thú Ở Viễn Cổ

Chương 7

Hạ Lam đi theo tên thủ lĩnh, bước vào hang động rộng lớn, nơi ở của thủ lĩnh bộ tộc, và cô lập tức cảm nhận được một luồng áp lực vô hình bao trùm.

So với những hang động nhỏ bên ngoài, nơi này có thể coi là một cung điện của thời viễn cổ. Không gian bên trong vô cùng rộng rãi, đủ sức chứa hàng chục người. Những ngọn đuốc gắn trên vách đá tỏa ra ánh sáng lờ mờ, phản chiếu lên những đường vân đá gồ ghề, tạo nên một bầu không khí vừa thô ráp vừa nguy hiểm.

Trên mặt đất phủ đầy những tấm da thú lớn, phần lớn là da hổ, da sói, có cả da gấu. Mùi da thú hơi ngai ngái, nhưng lại ấm áp hơn so với nền đất lạnh. Một đống lửa cháy rực ở trung tâm hang, tỏa ra ánh sáng cam nhàn nhạt, giúp xua đi cái lạnh lẽo của đêm tối.

Hạ Lam vẫn còn choáng váng, cơ thể yếu ớt đến mức suýt nữa lại ngã xuống. Nhưng cô không dám than vãn, chỉ cắn răng cố gắng trụ vững.

Người đàn ông đã mang cô về đứng giữa hang động, đôi mắt vàng sắc bén quét qua cô một lượt, sau đó thản nhiên quăng một tấm da thú xuống đất.

"Chỗ của ngươi, sang góc bên đó".

Giọng điệu của hắn không có chút thương xót, như thể cô chẳng khác nào một món đồ bị vứt vào đây.

Hạ Lam cắn môi, bàn tay siết chặt.

Rõ ràng, trong bộ tộc này, cô chẳng là gì cả. Một sinh vật yếu ớt, một kẻ ngoại lai, thậm chí có thể bị coi là con mồi bất cứ lúc nào.

Cô im lặng, chậm rãi lê bước về phía góc tối nhất của hang động, nơi xa đống lửa nhất.

So với chỗ ngủ của thủ lĩnh ở trung tâm hang, nơi này vừa tối vừa lạnh hơn hẳn. Gió đêm len lỏi qua những khe đá, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo khiến cô rùng mình. Nhưng ít nhất, đây là một nơi cô có thể tạm thời thu mình lại, tránh xa ánh nhìn soi mói của những nhân thú khác.

Cô từ tốn trải tấm da thú và hành lý của mình xuống đất, sau đó chậm rãi ngồi xuống, dựa lưng vào vách đá.

Mệt mỏi.

Cả người cô đau nhức, dạ dày vẫn còn quặn thắt sau cú xóc nảy kinh hoàng khi bị hắn mang về bộ lạc. Đầu óc cô rối bời, vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng mình đã bị cuốn vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, hoang dã và đầy nguy hiểm.

Cô nhắm mắt, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Đây không phải là thế giới hiện đại nơi cô có thể điều khiển mọi thứ bằng lý trí và tài chính. Ở đây, sức mạnh mới là thứ quyết định tất cả.

Cô không thể yếu đuối. Cô phải sống sót. Dù đang ở đáy xã hội, dù bị coi là kẻ yếu, cô cũng sẽ không để bản thân bị chà đạp.

Hạ Lam mở mắt, đôi con ngươi đen sâu thẳm ánh lên tia kiên định. Mặc kệ tương lai ra sao, đêm nay cô phải nghỉ ngơi, phải hồi phục sức lực.

Sau đó… tìm cách thích nghi, tìm cách để không bị nuốt chửng trong thế giới hoang dã này.