Hạ Lam cẩn thận nhặt tảng thịt lên, đôi tay vẫn còn run rẩy vì lo lắng. Ánh mắt cô liếc về phía tên thủ lĩnh, người đang chăm chú lột da con mồi, lưng hắn căng đầy cơ bắp cuồn cuộn, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát.
Cô cần phải tạo ấn tượng với hắn, phải chứng minh rằng cô không phải kẻ vô dụng. Cô từ từ tiến lại gần đống lửa ở giữa hang, nơi chỉ còn lại tàn tro và vài thanh củi đang cháy dở.
Bình tĩnh! Cô tự nhủ. Cô đã từng tham gia những buổi cắm trại dã ngoại, từng nướng thịt trên lửa, chắc chắn có thể áp dụng được điều gì đó.
Hạ Lam tìm thấy một cành cây dài, vót nhọn đầu bằng con dao thụy sĩ mang theo để tạo thành một cái xiên. Sau đó, cô xiên miếng thịt vào, cẩn thận đặt lên ngọn lửa, xoay đều để thịt chín đều các mặt.
Tiếng mỡ nhỏ xuống than hồng, phát ra tiếng xèo xèo quyến rũ. Mùi thịt cháy dậy lên, lan tỏa khắp hang động, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác.
Tên thủ lĩnh, dù bận rộn với việc xử lý con mồi, vẫn không thể không chú ý đến mùi hương khác lạ trong không khí. Hắn quay lại, đôi mắt vàng sắc bén nhìn chăm chú vào Hạ Lam. Cô có thể cảm nhận được ánh nhìn soi mói của hắn, nhưng cô không hề chùn bước.
Thịt bắt đầu chín, chuyển sang màu nâu vàng hấp dẫn. Cô rắc lên một ít muối từ gói gia vị nhỏ mà cô tìm thấy trong túi xách của mình.
Khi thịt đã chín tới, Hạ Lam cẩn thận rút xiên thịt ra, dùng dao cắt một miếng nhỏ rồi từ tốn tiến lại gần tên thủ lĩnh. Cô giơ miếng thịt lên, giọng nói không giấu được sự căng thẳng:
“Anh... muốn thử không?”.
Hắn nhìn cô một lúc, rồi bất ngờ giật lấy miếng thịt trên tay cô. Hắn không hề do dự, trực tiếp nhét vào miệng, nhai kỹ lưỡng.
Đôi mắt vàng lóe lên một tia ngạc nhiên. Hạ Lam đứng chờ đợi trong căng thẳng. Nếu hắn không thích, cô có thể sẽ gặp rắc rối.
Nhưng tên thủ lĩnh không nói gì, chỉ tiếp tục ăn hết miếng thịt. Sau đó, hắn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt có phần dịu lại nhưng giọng vẫn lạnh lùng:
“Cái này rất đặc biệt, ta thích”.
Hạ Lam gật đầu. “Tôi có thể chế biến thức ăn thành nhiều món khác nhau. Cũng có thể bảo quản thực phẩm lâu hơn.”
Hắn im lặng một lúc, rồi quay lại tiếp tục xử lý phần còn lại của con mồi.
“Từ giờ, ngươi sẽ phụ trách việc chế biến thức ăn.”
Hạ Lam thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, cô cũng đã tạo được ấn tượng đầu tiên với hắn.
Bước đầu này nhỏ bé, nhưng đủ để cô có được một vị trí trong hang động này, không còn là kẻ vô dụng chờ bị bỏ rơi, mà là một người có thể đóng góp. Và từ đây, cô sẽ tiếp tục chứng tỏ giá trị của mình.