Thực ra, thầy luôn thật lòng yêu quý cả hai anh em Khổng gia. Chúng đều là những đứa trẻ ngoan, nên thầy đã nghĩ đủ mọi cách để giữ chúng trong tầm mắt, chỉ sợ quá trình giáo dục có gì sai sót.
Thầy cũng từng trải qua những ngày tháng khó khăn, hiểu rõ rằng có người giúp đỡ vào thời điểm này quan trọng đến nhường nào, giống như năm xưa thầy giáo đã giúp đỡ mình. Giờ đây, thầy sống một mình, không vướng bận điều gì, mà hai đứa trẻ này lại khiến thầy có cảm tình, ngoài công việc ra, thầy chỉ nghĩ làm sao để có thể dạy dỗ chúng thật tốt.
Nhìn Khổng Du đang vùi đầu vào bàn học một cách chăm chú, cuối cùng Phương Vân Hằng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, liền dặn dò: “Tiểu Du, tuy bây giờ con mới lớp 10, nhưng cũng phải học hành chăm chỉ. Có gì không hiểu thì cứ hỏi thầy hoặc anh con.”
Nhìn thấy cuốn Toán học trầm tư lục đã ố vàng trên bàn của Khổng Du, thầy tiện tay lật vài trang rồi hỏi: “Lật cuốn này ra làm gì thế?”
Khổng Du chỉ vào bài toán trên đề thi và đáp: “Trong đề có một câu con không làm được, con nhớ hình như trong sách này có nhắc đến một cách giải tương tự.”
Thầy Phương chỉ lướt qua đề bài một chút rồi lập tức nghiêm túc hẳn lên. Thầy cầm tờ đề bước đến chỗ thầy giáo cũ của mình.
Ông nội Khổng đeo kính lão, nhận lấy tờ đề và đứng dưới ánh đèn phòng khách xem xét cẩn thận. Một lúc sau, ông cười tủm tỉm rồi nói: “Ồ, cách giải của Tiểu Du không tệ chút nào. Có khi Tiểu Hoài còn chưa chắc đã nghĩ ra được.”
“Câu này ra đề hơi khó, có lẽ là thiếu một giả thiết nào đó.” Thầy Phương cũng bật cười: “Tiểu Hoài chắc chắn làm được, nhưng có lẽ cách làm của Tiểu Du lại có phần linh hoạt hơn.”
Nhớ ra điều gì đó, thầy quay sang hỏi Khổng Du: “Lần trước trường tổ chức thi tuyển vào trại huấn luyện toán cấp tỉnh, con thi được bao nhiêu điểm?”
Khổng Du cúi đầu, lí nhí đáp: “Không nhiều lắm.”
“Không nhiều lắm là bao nhiêu?” Nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu bé, thầy Phương biết chắc có chuyện gì đó nên truy hỏi: “Con không nói, chẳng lẽ thầy không biết? Ngày mai thầy chỉ cần hỏi người khác là biết ngay điểm của con!”
Khổng Du biết không giấu được nữa, đành nhỏ giọng trả lời: “120 điểm.”
Thực ra, bài thi của cậu còn chưa được trả về, có khi giáo viên còn chẳng thèm chấm. Đây là số điểm cậu tự tính theo đáp án mà trường công bố, và cậu chắc chắn điểm thực tế của mình chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn con số này.
Nghe xong, thầy Phương lập tức hiểu rõ tất cả. Ông cười lạnh: “Năm nay, cái cậu Phó Gia Thụ gì đó của khối 10 cũng chỉ thi được 112 điểm đúng không? Trường mình cử năm người đi, con còn cao hơn người có điểm thấp nhất đến tận sáu điểm cơ mà!”
Cuộc thi tuyển chọn vào trại huấn luyện toán cấp tỉnh không phải là một kỳ thi chấm điểm chung. Thông thường, giáo viên phụ trách mỗi lớp sẽ tự chấm điểm cho học sinh của mình, sau đó mới đưa danh sách những học sinh có thành tích tốt lên ban giám hiệu để chọn ra những người xuất sắc nhất.
Nói cách khác, nếu không được giáo viên chủ nhiệm lớp đề cử, thì dù có giỏi đến đâu cũng không thể tham gia trại huấn luyện.
“Là trò của lão Từ à?” Thầy Phương tức giận nói: “Lần sau có chuyện như vậy con phải nói với thầy chứ!”
Nhìn đứa trẻ mình trông nom từ bé lại bị đối xử như thế ngay trước mắt mà không hay biết, thầy giận đến mức muốn lập tức tìm giáo viên kia để tính sổ.
Lão Từ là giáo viên toán của Khổng Du, tính tình có phần thực dụng, tuổi cũng đã lớn, sắp đến tuổi nghỉ hưu nên nhiều việc không còn muốn làm nghiêm túc nữa.
Khổng Du thấy thầy Phương giận dữ, không dám nói thêm gì. Thực ra, trừ khi có yêu cầu chấm bài chung từ tổ bộ môn, lão Từ căn bản không thèm chấm bài. Thông thường, thầy ta chỉ ném đáp án cho vài cán bộ lớp chấm, sau đó nhìn lướt qua một chút rồi phát bài về.