Bị Ôm Nhầm Với Phú Nhị Đại Phải Làm Sao Bây Giờ

Chương 7.2: Suy nghĩ của Khổng Du

Sau khi đưa cơm tối xong, Khổng Du dọn dẹp nhà cửa qua loa thì trời cũng đã muộn.

Ngôi nhà họ đang ở là một căn gác hai tầng. Gác nhỏ trên lầu là phòng của mẹ, còn tầng trệt chủ yếu là phòng khách kết hợp với bếp. Một góc nhỏ được ngăn ra làm phòng ngủ cho ông nội.

Tổng diện tích cả hai tầng chưa đến 60 mét vuông.

Khổng Du và Khổng Hoài ngủ ở một căn phòng nhỏ dưới cầu thang dẫn lên tầng hai. Không gian chỉ vài mét vuông, đặt một chiếc giường và bàn học là gần như không còn chỗ xoay người. Khi mẹ lên xuống tầng, bà còn phải đi ngang qua phòng của hai anh em.

Nhưng dù vậy, đây đã là điều kiện tốt nhất mà họ có.

Hiếm khi có thời gian yên tĩnh, Khổng Du ngồi xuống làm bài tập. Trường cậu là trường trọng điểm cấp tỉnh, dù lớp của cậu vốn là lớp có thành tích thấp nhất khối, nhưng khối lượng bài tập vẫn rất khủng khϊếp.

Như thường lệ, cậu lấy bài tập toán ra làm trước. Hôm nay, có lẽ giáo viên toán bị sốc bởi kết quả thi tháng trước của cả lớp nên đã giao nguyên một đề thi làm bài tập về nhà.

Khổng Du bắt tay vào làm. Môn toán vốn không làm khó được cậu, nhưng lần này, bài toán cuối cùng lại khó một cách bất ngờ. Cậu suy nghĩ suốt nửa tiếng mới chợt nhớ ra từng thấy một bài tương tự trong sách của ông nội.

Cậu lục tung chồng sách lên tìm, quả nhiên phát hiện hai bài rất giống nhau. Dựa vào lời giải trong sách, cậu nhanh chóng hoàn thành bài toán. Ngước nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ tối.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân quen thuộc cùng giọng nói thân thuộc. Khổng Du nhận ra đó là ông nội, liền chạy ra phòng khách bật đèn ngoài cổng hẻm.

Vừa mở cửa, quả nhiên thấy thầy Phương đang đưa ông nội về nhà.

Thầy Phương là giáo viên toán của Khổng Hoài, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp. Để Khổng Du có thể vào được trường cấp ba số 15, thầy đã giúp đỡ không ít.

Thầy Phương từng là học trò của ông nội Khổng Du, tình cảm giữa hai người vô cùng tốt. Kể từ khi bố cậu qua đời, thầy có thể nói là đã quan tâm, chăm sóc gia đình họ rất nhiều. Vì thế, Khổng Du luôn vô cùng kính trọng thầy.

Hôm nay gặp lại người bạn cũ, ông nội rõ ràng rất vui. Dù đã về đến nhà, nụ cười vẫn không ngừng nở trên khuôn mặt ông. Khổng Du nhìn thấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Sau nỗi đau mất con trai, rất hiếm khi ông nội có thể vui vẻ như vậy.

Sau khi rót trà mời thầy Phương, Khổng Du liền ngoan ngoãn quay về bàn học, chăm chú làm bài tập hóa học, trông hệt như chuột thấy mèo. Thầy Phương là tổ trưởng tổ toán của trường cấp ba số 15, rất hiểu rõ thành tích toán học của cậu. Dù môn toán của Khổng Du không tệ, nhưng cậu cũng biết thành tích các môn khác của mình chẳng ra sao, nên lúc nào cũng ngoan ngoãn khi có mặt thầy.

Phương Vân Hằng cũng hết cách với đứa cháu nhỏ của thầy mình. Tuy học hành không giỏi, nhưng lại rất ngoan ngoãn, lễ phép. Môn toán do ông dạy thì vẫn tạm ổn, nhưng tâm trí cậu bé này lại chẳng đặt vào việc học, tính tình còn rất bướng bỉnh.

Bây giờ còn nhỏ, cậu chưa hiểu được tầm quan trọng của việc học, nhưng thầy Phương thì hiểu rõ. Ông không thể cứ trơ mắt nhìn đứa trẻ mình nhìn lớn lên đi sai đường, nhưng hiện tại, toàn bộ tâm sức của ông đều đang dồn vào kỳ thi đại học sắp tới của Khổng Hoài, thực sự không có thời gian để dạy dỗ Khổng Du.

Dù trong lòng ngứa ngáy muốn nghiêm khắc một phen, nhưng ông chỉ có thể đợi sau khi Khổng Hoài thi xong rồi mới nghiêm túc dạy dỗ cậu em trai này.