Bị Ôm Nhầm Với Phú Nhị Đại Phải Làm Sao Bây Giờ

Chương 8.2

Lần này, đề thi tuyển vào trại huấn luyện toán cấp tỉnh vượt quá khả năng của mấy cán bộ lớp, họ không thể tự chấm, lão Từ cũng chỉ chấm cho 20 người đứng đầu lớp và chỉ báo cáo điểm của những học sinh này. Thầy ta còn viện cớ rằng những học sinh phía sau có năng lực quá kém, có mọc cánh cũng không thể đỗ được, có may mắn vào được trại huấn luyện thì cũng chỉ làm mất mặt trường.

Hơn nữa, ngay đầu năm học, Khổng Du đã lỡ lời tranh luận với lão Từ vài câu, nên thầy ta đã coi cậu như cái gai trong mắt. Muốn thầy ta để cậu có cơ hội tham gia tuyển chọn ư? Đúng là mơ tưởng!

Khổng Du không dám nói những chuyện này với thầy Phương. Cậu biết nếu để thầy biết được bộ mặt thật của lão Từ, ngày mai chắc chắn thầy sẽ đến tận nơi mà cãi nhau với ông ta mất!

Nhưng năm nay Phương Vân Hằng mới vừa lên làm tổ trưởng tổ Toán, còn lão Từ thì đã là tay lão luyện trong trường. Ông ta gần như vào trường cùng thời với hiệu trưởng, thâm niên sâu, mà lớp của họ xét cho cùng cũng chỉ là lớp yếu, tập hợp những học sinh chen vào top 15 nhờ quan hệ nhưng quan hệ lại không đủ mạnh. Không ai đứng ra bảo vệ bọn họ, nếu không thì họ đã chẳng bị phân đến chỗ lão Từ dạy.

Lão Từ là người thế nào, ban lãnh đạo nhà trường đều rõ cả.

Hơn nữa, bản thân Khổng Du cũng thực sự không muốn đi. Một là điều kiện gia đình không cho phép, nhà không có ai chăm sóc ông nội, tiền bạc dù còn dư nhưng phải để dành cho Khổng Hoài vào đại học. Hai, trại huấn luyện toán cũng chỉ là nơi để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, nhưng nói thẳng ra, với thành tích của mình, thay vì tốn công vào cuộc thi này, cậu thà dành thời gian ôn tập các môn khác còn thực tế và có ích hơn.

Vậy nên, cậu vội vàng nói với Phương Vân Hằng: “Thầy Phương, là con tự không muốn đi, không liên quan gì đến người khác cả.”

Phương Vân Hằng khẽ cười lạnh, biết rõ cậu bé chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho mình. Nhưng thầy cũng không muốn nói ra điều đó trước mặt sư phụ để ông phải bận lòng. Nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt, thầy hít sâu một hơi, giọng điệu chân thành khuyên nhủ: “Tiểu Du, thầy biết bây giờ con chưa thực sự chú tâm vào việc học. Nhưng chỉ khi thi đỗ vào một trường đại học tốt, con mới có thể tự do lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn. Tiểu Du, hãy suy nghĩ thật kỹ!”

Khổng Du nhìn những bài tập vật lý trên đề thi mà như đang nhìn thiên thư, ngoan ngoãn gật đầu. Cậu học kém tất cả các môn tự nhiên, trừ toán. Bình thường, bài tập vật lý cậu chỉ viết vài công thức mà mình còn nhớ đại khái cho xong, còn tiếng Anh thì thậm chí còn khó nhằn hơn nữa.

Nhưng thấy thầy Phương vẫn chưa có ý rời đi, Khổng Du chỉ có thể kìm lại nỗi bồn chồn trong lòng, tập trung giải những bài tập mà cậu còn không hiểu nổi.

Nhìn dáng vẻ chật vật của Khổng Du, Phương Vân Hằng thở dài, định nói gì đó nhưng lại nghĩ đến việc sư phụ vẫn còn ở đây, không muốn để thầy lo lắng thêm, đành cắn răng nuốt lại lời muốn nói.

Thầy vẫn canh cánh chuyện kỳ thi tuyển chọn kia, nên chỉ nhấp vài ngụm trà. Nhưng thông qua khe cửa nhỏ giữa phòng khách, thầy thấy rõ cậu nhóc kia đang viết bài mà trông chẳng khác nào ngồi trên đống kim châm.

Cuối cùng, thầy quyết định không nhìn nữa, tránh để mình tức đến phát điên.

Thầy cần về nhà hít thở một chút, nếu không chắc bị cậu nhóc này làm cho tức chết mất.

Do con hẻm đã cũ, buổi tối không có đèn đường, mặt đường lại gồ ghề, nhiều lối rẽ nhỏ, người không quen đường rất dễ bị lạc vào ban đêm, nên ông nội Khổng bảo Khổng Du tiễn Phương Vân Hằng ra khỏi hẻm.