Xuyên Nhanh: Trước Khi Phản Diện Ra Đời

Chương 9: Tiểu thư khuê cát x Kiếm khách cô độc (9)

Thượng thư trực tiếp xua tay, không cho phép từ chối: "Không ai được cầu xin, người đâu, đưa tiểu thư trở về."

Tú lâu này được xây dựng cách đây hai năm, bên ngoài to lớn tinh xảo, nhưng bên trong quả thật vô cùng u ám nhỏ hẹp.

Có mấy giá cắm nến, một chiếc giường khắc hoa, một chiếc bàn, chỉ vậy đã chiếm hết không gian, trên bàn còn bày một bộ áo cưới thêu dở.

Không gian bên trong tú lâu rất thấp bé, An Kim vừa bước vào, liền cảm thấy một luồng không khí ngột ngạt ập đến.

Ánh nến mờ tối chập chờn soi rọi khuôn mặt hơi tái của cô, cô nhìn Thượng thư phu nhân: "Nương, con không muốn ở đây."

Môi trường như vậy cô một giây cũng không thể ở được, nhưng Diêu Vi thật sự đã ở đây hơn hai năm.

Diêu Vi của trước đây cũng giống như tiểu thư nhà người ta, có thể theo huynh trưởng và người nhà ra ngoài dạo phố, mua những đồ làm đẹp mà mình thích, có thể cùng bạn bè đi du xuân thưởng thơ, nhưng một buổi cung yến vào hai năm trước đã khiến nàng trở thành món hàng đợi giá, là cầu nối cho con đường làm quan của phụ thân.

Năm nàng mười ba tuổi, theo người nhà tham dự cung yến, lúc đó Diêu phụ chỉ là một Thị lang, cũng nhờ ơn vua mới có tư cách tham dự bữa yến tiệc đó.

Không biết là phúc hay họa, Diêu Vi không biết vì sao lại lọt vào mắt Thái hậu, trước mặt các quan lại đích thân khen nàng "Thù sắc vô song, tú ngoại tuệ trung", còn khen phụ thân nàng dạy con thật giỏi.

Sau cung yến, Diêu phủ như thể nước dâng thuyền cao, những người đến cầu hôn có thể đạp vỡ ngưỡng cửa Diêu gia, mà trong đó có không ít thế gia quyền quý.

Thượng thư xem nhà nào cũng vừa ý, nhà nào cũng không muốn đắc tội, cũng không dễ dàng quyết định, cho nên học theo tiền triều, chờ Diêu Vi tới tuổi cập kê thì ném tú cầu chiên hôn.

Từ đó tú lâu to lớn mọc lên, vây hãm những năm tháng đẹp nhất của người thiếu nữ.

Ngay cả lần đi chùa Linh Sơn cầu phúc này cũng là do Diêu Vi ngày ngày khổ cầu mới có được một cơ hội.

Thượng thư phu nhân nắm lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, tránh ánh mắt cầu xin của cô.

"Vi nhi, đành chấp nhận số mệnh thôi, phụ thân con cũng là vì tốt cho con, cũng không đến một năm nữa, chiêu thân được một nhà tốt, cả đời con sẽ hưởng phúc."

An Kim không nói gì thêm, trong lòng càng thêm bi thương. Nữ tử xuất giá tòng phu, cô nhìn ra được Thượng thư phu nhân cũng không có quyền lên tiếng, càng không thể thay đổi được gì.

Bà nói: "Đây là thuốc trị thương tốt nhất, dùng hàng ngày sẽ không để lại sẹo, hơn nữa đại phu nói chân con chỉ bị trẹo nhẹ, dùng thuốc rượu xoa là khỏi."

Thượng thư phu nhân ân cần dặn dò, An Kim cúi đầu lắng nghe, trong lòng càng thêm khó chịu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thượng thư phu nhân thật sự yêu thương con gái, nhưng tình yêu của bà không đủ để chống lại phu quân của mình, càng không đủ để giảm bớt sự áp bức của thời đại này đối với nữ nhân.

Sau khi Thượng thư phu nhân rời đi, trong căn tú lâu chật hẹp chỉ còn lại một mình An Kim, bộ áo cưới màu đỏ tươi làm được một nửa đặt trên bàn dưới ánh nến mờ ảo trông hết sức quỷ dị, giống như một con quái vật ăn thịt người.

An Kim không dám nhìn nhiều, cô mệt mỏi ngã xuống giường: [Hệ thống, tôi nhất định phải đi theo cốt truyện sao?]

[Giai đoạn đầu là như vậy, cô đã hoàn thành nút thắt đầu tiên rất tốt, thành công gặp gỡ Củng Việt, phía sau cứ theo hắn rời đi là được.]

An Kim có chút lo lắng: [Hắn trông không có vẻ gì là thích tôi lắm, hơn nữa mấy người trên giang hồ chẳng phải luôn thích tự do sao? Sao hắn có thể nguyện ý mang theo một gánh nặng như tôi chứ?]

[Đừng suy nghĩ nhiều, Củng Việt hành tẩu giang hồ, đã thấy quá nhiều cái chết, ngay cả người chết trong tay hắn cũng không ít, hắn có thể ra tay cứu cô, đã chứng tỏ cho sự khác biệt của cô.]

An Kim không biết vì sao lại nhớ lại bàn tay nóng rực của nam nhân đặt ở đầu gối cô lúc hắn cõng cô vào ban ngày.

Nghĩ đến việc tương lai cô còn phải bỏ trốn cùng nam nhân kia, thậm chí còn sinh con, trong lòng An Kim dâng lên một loại cảm xúc khó nói rõ, tóm lại là không phản cảm.