Lầu gác được dựng nơi khuê phòng hẻo lánh của phủ Thượng thư, bên ngoài có hộ vệ canh phòng nghiêm ngặt. Để giam cầm cô, Thượng thư còn sai người khóa cửa, mỗi ngày ba bữa đều do nha hoàn đưa qua cửa sổ nhỏ.
"Tiểu thư, đây là món phu nhân đặc biệt sai phòng bếp nhỏ làm cho người, đều là món người thích ăn." Đào Hồng như thường lệ đưa hộp thức ăn vào.
An Kim vén váy quỳ xuống đất, cúi đầu hỏi nàng ấy: "Mẫu thân đâu? Sao dạo này bà không đến thăm ta?"
Những ngày bị giam cầm trong lầu gác này thật sự quá khó khăn, kiếp trước cô vì cơ thể yếu đuối cũng chỉ có thể ở trong không gian nhỏ hẹp. Nhưng khi đó người nhà sẽ ở bên cô, mẹ sẽ làm đồ ăn bổ dưỡng cho cô, em trai sẽ cầm truyện kể chuyện cho cô nghe, ngay cả bố công việc bận rộn mà sau khi tan việc cũng sẽ lập tức đến thăm cô.
Nhưng bây giờ cô có một cơ thể khỏe mạnh, lại phải bị giam cầm trong lầu gác này. Để duy trì danh tiếng thanh cao của cô, Thượng thư không cho phép bất cứ ai lên lầu gác, chỉ có Thượng thư phu nhân mới có thể lên cùng cô ngồi một lát.
Đây gần như cũng là điều duy nhất cô có thể mong đợi trong khoảng thời gian này, nhưng gần đây Thượng thư phu nhân đã rất lâu không đến, nha hoàn đưa cơm cũng gần như đưa xong là đi.
Cô thậm chí đã rất lâu rồi chưa nói chuyện với ai.
Đáy mắt Đào Hồng thoáng qua một tia không đành lòng: "Nhị công tử sắp đính hôn rồi, phu nhân đang bận trao đổi thϊếp canh, thương lượng ngày cưới."
"Ồ? Nhị ca đính hôn rồi sao? Là tiểu thư nhà nào vậy?"
Thật ra hỏi ra An Kim cũng không quen biết, cô chỉ muốn Đào Hồng ở lại nói chuyện với cô nhiều hơn.
Đào Hồng há miệng, nhưng khi thấy hộ vệ đi về phía này, nàng ấy vội vàng bỏ lại một câu "Nô tỳ cũng không rõ lắm" rồi vội vàng rời đi.
Ánh sáng trong mắt An Kim dần dần ảm đạm, nhìn những món ăn tinh xảo bày ra trước mặt, trong lòng lại buồn nôn.
[Ký chủ, cô ăn chút gì đi? Dạo này cô gầy đi nhiều lắm.] Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
An Kim không chỉ gầy đi mà sắc mặt còn trắng bệch không khỏe mạnh, thân thể như thể một cơn gió cũng có thể thổi ngã, nhưng đôi mày của cô lại vô cùng xinh đẹp, cả người toát ra vẻ đáng thương, khiến người ta thương xót.
An Kim ủ rũ mặt mày: "Nhưng tôi thật sự không ăn được."
[Kiên trì lên ký chủ, Củng Việt rất nhanh sẽ đến.]
Lòng An Kim khẽ run lên: "Hắn... đến làm gì?"
Lần này hệ thống im lặng, không nói gì thêm, nhưng An Kim lại sinh ra một niềm hy vọng thầm kín.
Khi mới tìm hiểu bối cảnh thế giới này, cô cho rằng Diêu Vi tùy hứng vì tình mà bỏ trốn, còn kiếm khách Củng Việt dụ dỗ nàng ấy, mà lại vô trách nhiệm dẫn đến bi kịch xảy ra. Nhưng bây giờ cô càng hiểu được tại sao Diêu Vi lại từ bỏ cuộc sống gấm vóc ngọc thực, đi theo một kiếm khách lang thang khắp chân trời góc bể.
Chẳng qua cũng chỉ là một thiếu nữ bị kìm hãm từ lâu khao khát tự do mà thôi.
Có lẽ vì có hy vọng, An Kim cũng ăn thêm được nửa bát cơm.
Đêm đó, An Kim bị đánh thức bởi một tràng ồn ào.
Bước chân vội vàng, là rất nhiều người di chuyển bên ngoài, mơ hồ kèm theo những câu "thích khách".
An Kim không hiểu ra sao, vén chăn, khoác áo ngoài, chuẩn bị mở cửa sổ xem tình hình thế nào.
Đột nhiên miệng bị một bàn tay mạnh mẽ bịt kín, sau đó cổ hơi mát lạnh.
"Đừng lên tiếng, nếu không sẽ gϊếŧ cô."
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]