Thượng thư ngồi ở trên cao với gương mặt lạnh, bị dây dưa đến mất kiên nhẫn, trực tiếp vỗ bàn: "Nếu báo quan, thể diện của bản quan còn cần nữa không? Đã phái hộ vệ đi tìm rồi, nếu xảy ra chuyện gì, đó cũng là do nó tự làm tự chịu."
Ông càng nói càng tức giận, ngón tay chỉ vào phụ nhân quỳ trên mặt đất đang run rẩy: "Ở yên trong nhà không được sao? Nhất định phải đi ra ngoài, cũng do bà nuông chiều nó quá."
Ông vẫn còn chưa thấy đủ, nhấc chung trà trên bàn lên ném xuống đất.
"Phụ thân?" An Kim đang chuẩn bị đi vào suýt chút nữa bị đập trúng, hoảng hốt hô lên.
Nước trà tràn ra làm ướt vạt áo cô, cô nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
"Vi nhi?"
Nhìn thấy nữ nhi bị sơn tặc bắt đi bình yên vô sự xuất hiện ở trước mặt mình, đôi môi Thượng Thư phu nhân run rẩy, không thể tin được gọi cô một tiếng.
An Kim cũng biết chắc là bà lo lắng lắm, liền nhấc vạt áo bị ướt bước vào: "Nương."
Nhận được tiếng đáp lại khiến Thượng thư phu nhân cũng mặc kệ dáng vẻ của mình ra sao, ôm lấy cô vào lòng khóc lớn: "Vi nhi, Vi nhi của ta đã trở về rồi."
Khóc một trận, sau đó bà kéo An Kim lại xem xét: "Vi nhi, con có bị thương không?"
An Kim ngoan ngoãn đưa bàn tay bị trầy xước nhẹ ra: "Nương, con không sao, chỉ bị trầy xước chút thôi, với chân trái hơi bị trẹo."
"Nghiêm trọng như vậy à! Người đâu, mau đi mời đại phu trong phủ đến xem cho tiểu thư." Thượng thư phu nhân nắm lấy tay bị thương của cô, hoảng loạn gọi người.
Thấy những lời nói gần như vô tình của ông bị con gái nghe được, Thượng thư bắt đầu có chút chột dạ, sau lại mừng vì con gái có thể trở về, thấy phu nhân hỏi câu nào câu nấy không vào trọng điểm, ông mới lên tiếng.
"Không phải nói gặp phải sơn tặc sao? Vi nhi, con đã trốn thoát như thế nào?"
"Con gặp một đại hiệp, hắn đã cứu con, cũng là hắn đưa con trở về." An Kim nói sự thật.
Thượng thư phu nhân chắp hai tay lại, liên tục nói trời phật phù hộ, tiếp tục nói: "Đại hiệp có cùng con trở về không, chúng ta thật sự phải cảm ơn hắn tử tế."
An Kim nhớ lại bóng lưng quả quyết của hắn khi rời đi, lắc đầu: "Con cũng đã nói vậy, nhưng hắn không cần."
"Giúp đỡ không cần báo đáp, là một cao nhân có phẩm cách quý trọng."
"Được rồi." Thượng thư cắt đứt cuộc trò chuyện của họ, ông nhìn An Kim: "Vi nhi, những sơn tặc đó có ức hϊếp con không?"
An Kim biết Thượng thư muốn hỏi gì, cô hít sâu một hơi: "Người đó đến kịp thời, không có."
Lúc này Thượng thư mới giãn mày, vuốt râu: "Cũng may không báo quan, nếu không thanh danh của Vi nhi sẽ bị hủy hoại, buổi ném tú cầu chiêu thân một năm sau cũng tiêu."
An Kim im lặng không nói gì.
Thượng thư vốn là một người ích kỷ, vợ con gặp phải tai họa lớn như vậy, thân là quan lại không bẩm báo xin binh tiêu diệt sơn tặc, chỉ lo lắng thanh danh của mình có bị tổn hại hay không.
Thượng thư mang vẻ uy nghiêm của một người gia trưởng, trầm giọng nói: "Sau này con lo ở nhà thêu áo cưới của mình, không được ra ngoài."
Con gái ông đã từng được Thái hậu đích thân khen ngợi là "Thù sắc vô song, tú ngoại tuệ trung", ngay cả vị Quốc công gia kia cũng đang thăm dò con gái ông, sau này nhất định có thể gả cho một nhà chồng tốt, con đường làm quan của ông chắc chắn sẽ càng thêm thuận lợi, cho nên ông tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Thượng thư phu nhân lộ vẻ không đành lòng: "Lão gia, Vi nhi vừa mới trở về......"
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]