Ngôi Sao Vụt Mất

Chương 19

Mất gần mười phút, Minji mới ra được cổng trường. Cậu gọi taxi bằng những ngón tay run rẩy, giọng nói lạc đi vì đau khi đọc địa chỉ bệnh viện. Khi xe vừa lăn bánh, Minji mới cho phép bản thân thả lỏng một chút, nước mắt vô thức lăn dài trên má. Không phải chỉ vì cơn đau thể xác, mà vì sự bất lực, sự tủi nhục và cả nỗi căm phẫn cháy bỏng trong lòng.

Khi ba mẹ Minji nhận được tin và chạy đến bệnh viện, họ hoảng hốt khi thấy con trai mình nằm trên giường bệnh, bàn chân bị băng bó kín mít, gương mặt nhợt nhạt vì mất sức. Mẹ cậu ôm lấy cậu, nước mắt giàn giụa. Ba cậu siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ bất lực.

Cậu nhìn ba mẹ với ánh mắt trống rỗng. Giờ đây, cậu biết cho dù Minji có khóc thì cũng chẳng giải quyết được gì. Ba mẹ cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài đành đưa cậu về nhà.

Nằm trên giường Minji hiểu có lẽ nhượng bộ là cách cuối cùng để cậu để yên ổn ở cái trường và ở cái thành phố này. Ánh mắt cậu xa xăm vô bờ bến. Nước mắt bỗng dưng lăn dài trên gò má một cách lặng lẽ. Được rồi! Cậu sẽ nhượng bộ vì cha mẹ mình.

Sáng hôm sau còn 3 môn thi Lý, Sử, Địa, vậy nên Minji lại tranh thủ đến trường. Cậu chống một nạng đi vào phòng thi. Không một tiếng động viên, một lời an ủi hay hỏi thăm. Hoàn thành xong phần thi của mình, Minji nhanh chóng chống nạng, gõ cửa phòng thầy hiệu trưởng.

Thầy rất bất ngờ nhưng cũng rất ân cần đỡ Minji vào ghế ngồi. Rót một tách trà nhỏ cho Minji, thầy khẽ hỏi:

“Vừa thi xong, em đến đây tìm thầy có việc gì vậy? Mà… chân của em bị… làm sao thế?”

Minji ngẩn đầu lên, ánh mắt tựa như không đáp:

“Em muốn rút lại đơn tố cáo Haejun…”

Minji nhói trong lòng một chút. Thực lòng, cậu không hề muốn làm điều này chút nào.

Ánh mắt thầy chợt lắng động, chần chừ một lát thầy mới dám hỏi tiếp:

“Vì… sao vậy?”

“Không việc gì cả. Em muốn rút thì rút thôi!”

Minji vô cảm trả lời. Thầy hiệu trưởng cũng chỉ thở dài một hơi.

“Được. Để thầy lấy cho em.”

Nói rồi thầy hiệu trưởng đưa cho Minji cái lá đơn hôm trước. Cậu nhét nó vào túi áo rồi chống nạng đi ra ngoài. Thầy hiệu trưởng ngỏ ý muốn giúp đỡ nhưng Minji nói không dám phiền thầy.

Cậu cứ thế mà rời đi, gọi ngay một chiếc taxi rồi về nhà. Qua hôm sau cậu lại tới trường thi 3 môn cuối: tiếng anh, tin học và sinh học. Cũng ngay sau khi cậu vừa thi xong, bọn Haejun lại chặn Minji ngay trước cửa phòng thi. Tất cả học sinh xung quanh như biết chuyện, vội vàng tản ra cho nhóm bọn nó tiến vào. Yohan vừa nhìn cậu đã nhếch mép:

“Cái thằng tạp chủng kia, mày đã làm việc bọn tao dặn chưa?”