Minji tay chống nạn, mắt liếc nhìn cả thảy chúng nó. Tay còn lại, cậu móc từ túi ra, đưa ngay lá đơn trước mặt bọn chúng. Chansin nhanh nhảu chộp lấy lá đơn trên tay cậu. Hắn cho bọn chúng liếc qua. Chờ nhận lấy cái gật đầu hài lòng của Haejun, Chansin lập tức xé lá đơn thành nhiều mảnh giấy vụn. Hắn xé xong không vội vứt ngay mà dùng chúng đập ngay vào mặt Minji như một lời nhắc nhở. Yuchan vỗ yêu ngay cái vào mặt Minji, hắn gật gù cảm thán:
“Hôm nay mày biết điều đấy!”
Haejun thấy thế phì cười! Cái nụ cười giả tạo đó, Minji ghét cay ghét đắng.
“Cám ơn bạn Minji nha!”
Nói rồi, hắn vươn tay xoa đầu Minji. Cậu né như tránh tà khiến cho cánh tay hắn chỉ có thể lơ lửng giữa không trung.
“Không còn chuyện gì nữa thì tránh ra!”
“Thái độ gì đây hả?”
Chansin trợn mắt lên, gằn giọng hỏi Minji. Ánh mắt cậu nhìn đăm đăm vào bọn chúng, vừa kiên định nhưng cũng thật trống rỗng.
“Nào! Tránh đường cho bạn về nhà đi mấy đứa!”
Haejun phì cười, hai tay hắn đút vào túi, tỏ vẻ lịch sự. Nụ cười thân thiện ấy cũng thể che lấp được vẻ khinh bỉ trong đôi mắt phượng của hắn.
Minji chống nạng, lướt qua bọn chúng. Cậu nhanh chóng về nhà, phải soạn đồ thật nhanh rồi đi về Việt Nam mới được. Cậu chịu đựng nhiêu đó là đủ rồi.
_______________
Nghĩ đến đây Minji cảm thấy chọn về ở với ngoại lúc đấy là đúng đắn nhất. Cậu bay về Việt Nam ngay ngày hôm sau thi. Anh Dương, chị Dung và cậu út ra đón cậu.
Có mỗi một mình cậu thôi đó mà gần như cả nhà đều háo hức đi rước. Mẹ Minji lần này không có về cùng. Bà quyết định ở lại Hàn Quốc cùng chồng tiếp tục kiếm thêm chút đỉnh lúc hè. Trước ngày Minji về, mẹ soạn cho cậu mang theo ít quà gửi cho mọi người bên ngoại.
“Cái này… cho bà ngoại. Chai dầu này thì cho má hai… Chai dầu thơm với mấy cây son, hộp phấn này thì cho thằng Dương với con Dung, áo này thì cho cậu út, con nhớ chưa…”
Mẹ cậu cứ nhắc đi nhắc lại sợ cậu lại quên mất. Minji biết rằng mẹ cũng nhớ ngoại nhiều lắm nhưng bây giờ mới thành lập quán ăn, mẹ mà về cùng thì công việc nhiều như núi làm sao ba cậu lo cho nổi.
“Con biết rồi, nhớ hết mà!”
“Lần này con về, ai hỏi sao con bị thương… con nói là bị tai nạn giao thông nha… Tuy là mẹ có nói trước với má hai rồi nhưng cũng đừng cho ngoại với má hai con biết. Hai người đó không giúp được nhưng sẽ lo, còn cậu út con thì tánh nóng. Kể với nó mắc công…”