Cả nhóm khởi hành đến sân bay thì đã thấy phóng viên cùng người hâm mộ vây kín ở các cổng chào. Đây chính là thời điểm vàng cho sự nghiệp của PLUTO mà. Vì vậy tuyệt đối không được có bất kỳ sai sót nào.
Mọi người nhanh chóng chào hỏi người hâm mộ, check in thủ tục xuất cạnh và an tọa trên máy bay.
“Sướиɠ quá anh nhỉ? Bây giờ chúng mình được đi khoang hạng nhất rồi!”
Nhóc Kudo vui vẻ, tựa đầu vào Minji. Quả là trẻ con rất vô tư. Sự hồn nhiên của em út cũng khiến cho tâm trạng Minji khấm khá mấy phần. Cậu xoa đầu em nhỏ, dịu dàng bảo:
“Bây giờ cũng sướиɠ nhưng nếu cố gắng chút nữa, sau này chúng ta sẽ lên ngồi trên hạng thương gia luôn đấy!”
“Vâng ạ!” Em út khoái chí, cười phì.
Máy bay chính thức khởi hành đến Las Vegas lúc 9h30 phút kéo dài 12 tiếng. Các tiếp viên hàng không nhanh chóng lên bữa sáng cho hành khách. Ngồi từ trái qua phải là Alex, Sungchan, Eunho, Minji, Kudo, cả bọn ăn nhanh chóng rồi chợp mắt ngủ thêm xíu lấy lại sức.
Trong khi mọi người còn đang say giấc nồng thì Minji lại không tài nào chợp mắt được. Giấc mơ đêm qua như kéo cậu về với những tháng ngày tăm tối năm ấy.
Minji nhớ năm đó, sau khi bị Haejun dí bàn ủi vào chân trong nhà vệ sinh trường học, cậu không thể nhờ sự giúp đỡ của ai được cả. Những học sinh khác đều không thích cậu chỉ vì cậu là con lai, lại không nói giỏi tiếng hàn. Hơn thế nữa, ai mà dám động vào miếng mồi của Haejun, trong mắt bọn họ, giúp đỡ cậu chính là đang phản nghịch lại với bọn chúng.
Cậu biết mình không thể ở đây lâu hơn. Nếu không nhanh chóng ra ngoài, cậu sẽ kiệt sức vì đau đớn. Với tất cả ý chí còn sót lại, Minji nghiến răng, dùng hai tay cố gắng chống người dậy. Nhưng chân phải vừa chạm đất, cơn đau dữ dội lập tức đánh sập toàn bộ sức lực của cậu, khiến cậu ngã quỵ xuống nền gạch lạnh lẽo. Cậu cắn môi nén tiếng kêu, mồ hôi túa ra như tắm. Mất mấy phút, Minji mới có thể dùng đầu gối và một chân còn lành lặn để lết từng chút một ra khỏi nhà vệ sinh.
Cậu không còn quan tâm đến ánh mắt của những học sinh khác khi thấy bộ dạng thảm hại của mình nữa. Có ai sẽ giúp cậu đây? Không ai cả. Cậu đã chịu đựng đủ lâu để biết rằng không một ai dám đối đầu với bọn Haejun. Những kẻ tò mò thì chỉ dám xì xào sau lưng, còn những kẻ ghét bỏ cậu thì hả hê khi thấy cậu như thế này.