Hội thao khai mạc với màn đồng diễn của các bé.
Tiết Dục đứng ở hàng đầu, vừa nhảy múa vừa lén lút liếc nhìn tôi.
Mặt cậu đỏ bừng như quả cà chua chín.
Tôi không nhịn được, rút điện thoại ra chụp lia lịa.
Đúng lúc đó, hệ thống đột nhiên lên tiếng:
[Cô còn nhớ mình là “mẹ kế ác độc” không? Đừng quên nhiệm vụ đấy.]
Ơ...
Tôi vội biện minh:
[Tôi lưu lại những bức ảnh này chỉ để sau này đem ra dọa cậu nhóc đó thôi! Nghĩ mà xem, khi cậu ấy lớn, trở thành người nổi tiếng hay giám đốc gì đó, bỗng dưng trên màn hình lớn hiện lên đoạn video nhảy múa vặn mông hồi mẫu giáo, không phải là “hủy hoại danh tiếng” sao?]
Tôi có thể cảm nhận rõ hệ thống đang cạn lời.
Nhưng may là nó không truy cứu thêm.
Sau nghi thức khai mạc là phần bốc thăm chia đội cho cuộc đua tiếp sức.
Với quá trình huấn luyện trong thời gian qua, với Tiết Dục mà nói, thực sự chẳng khác gì một bữa sáng nhẹ nhàng.
Tận mắt chứng kiến Tiết Dục một đường vượt trội giành chiến thắng.
Ở đội bên cạnh, có một cậu bé kiêu ngạo quay sang Tiết Dục nói:
"Lần này người đi cùng cậu làm bảo mẫu, trông trẻ trung và xinh đẹp hơn lần trước nhiều."
"Đây là mẹ tôi!"
Đây cũng là lần đầu tiên Tiết Dục công khai thừa nhận tôi trước mặt mọi người.
Tôi bỗng thấy có chút cảm động.
"Hừ, có gì đặc biệt chứ? Trước đây cậu không có mẹ, tám phần là mẹ kế rồi. Mà có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Sau này cậu thảm rồi, chẳng ai thèm quan tâm đến một đứa trẻ mồ côi đâu. Lêu lêu lêu!"
Tiết Dục tức giận, lập tức cãi nhau với cậu bé kia.
Tôi không tiện trực tiếp mắng một đứa trẻ, chỉ quay sang những người phụ nữ đứng bên cạnh, lạnh giọng hỏi:
"Nhà chị dạy con như vậy sao?"
"Mà con nhà chúng tôi có nói sai đâu? Cô chẳng phải là mẹ kế sao?"
"Nói vậy thì chị là mẹ ruột nhỉ? Tôi không nhìn ra đấy, nếu không biết còn tưởng chị cố ý dung túng con mình hư hỏng."
Người phụ nữ kia tức đến á khẩu, định xông tới đẩy tôi nhưng giáo viên kịp thời xuất hiện, kéo cô ta đi.
Sau đó, tôi cùng Tiết Dục tiếp tục chơi thêm một trò khác, rất nhanh quên đi chuyện không vui vừa rồi.
Nhưng không ngờ oan gia ngõ hẹp.
Buổi chiều, trong trận đấu giao hữu dành cho phụ huynh, tôi lại chạm mặt hai mẹ con nhà đó.
Người phụ nữ kia thay một bộ đồ thể thao, hùng hổ tuyên bố sẽ "nghiền nát" tôi.
Tôi cũng không phải dạng yếu ớt, liền nghiêm túc thi đấu.
Cả hai chúng tôi thi đấu ngang tài ngang sức, xung quanh không ngớt lời trầm trồ.
Ngay khi tôi sắp vượt qua vạch đích trước cô ta nửa bước, bỗng có một cậu nhóc không biết từ đâu nhảy ra, thò chân ngáng tôi một cái.
Tôi mất thăng bằng, ngã mạnh xuống đất, tay bị trầy một mảng lớn, rướm máu.
"Nga nga! Mẹ tôi thắng rồi! Mẹ tôi thắng rồi! Mẹ Tiết Dục là đồ ngốc!"
Cậu bé đó nhảy cẫng lên hoan hô.
Không do dự, tôi ngay lập tức hóa thân thành một "vận động viên bò sát", nhanh chóng bò về vạch đích trước mẹ nó một bước.
Hai mẹ con kia sững sờ.
Tôi bật cười: "Nga nga! Tôi thắng rồi! Mẹ cậu mới là đồ ngốc!"
Cậu nhóc kia tức giận hét lên, nhào tới định đá tôi.
"Mẹ!"
Tiết Dục đỏ hoe mắt, từ chỗ khán giả chạy tới, đẩy ngã cậu bé kia.
Người phụ nữ thấy vậy liền nổi điên, giơ tay định tát Tiết Dục.
Tôi còn chưa kịp đứng lên ngăn cản.
May mắn thay, một bóng người bất ngờ xuất hiện, chặn lấy cổ tay cô ta.
"Khi dễ vợ tôi, giờ còn muốn đánh con tôi? Cô nghĩ Tiết Thừa Lễ tôi không tồn tại sao?"
Tiết Thừa Lễ! Anh ta thực sự đã đến.
Người phụ nữ kia bối rối, chồng cô ta cũng không biết từ đâu xuất hiện, vội vàng hòa giải:
"Tiết tổng đừng nóng giận, đây chỉ là thi đấu giao hữu, bị thương là chuyện bình thường. Trẻ con không hiểu chuyện, mong anh bỏ qua. Tiền thuốc men chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Tiết Thừa Lễ bước tới, bế tôi lên, đồng thời nắm lấy tay Tiết Dục.
"Thi đấu giao hữu, bị thương là chuyện bình thường sao? Tốt thôi, tôi mong anh nhớ kỹ câu nói này."
"Xin lỗi, anh đến trễ."
Tiết Thừa Lễ ôm tôi trở lại xe, vừa giúp tôi xử lý vết thương vừa xin lỗi.
Anh nói công ty có việc bận, Tiết Dục bảo buổi chiều đến là được nên anh mới không vội.
Nói xong, anh ta còn thổi thổi vết thương cho tôi rồi quay sang xin lỗi Tiết Dục.
Tôi vội xua tay: "Không sao, anh bận rộn mà."
Anh ta thở dài: "Nguyên Nguyên, chúng ta là vợ chồng, em có thể trách anh mà."
Nói thật, nếu ai đó có 3 triệu tiền sinh hoạt phí mỗi tháng như tôi, thì họ cũng chẳng trách đâu.
Xét thấy vẫn còn hoạt động sau đó, mà vết thương tôi cũng không nghiêm trọng lắm, chúng tôi quay lại khán đài.
Tiết Thừa Lễ đặc biệt thay một bộ đồ thể thao. Tôi tò mò hỏi, anh ta xoa đầu Tiết Dục, thản nhiên đáp:
"Anh vừa đăng ký một hạng mục. Không thể để vợ con mình bị bắt nạt mà không làm gì được."
Và thế là, trong trận đấu bóng rổ dành cho các ông bố, tôi được tận mắt chứng kiến Tiết Thừa Lễ đại sát tứ phương.
Đặc biệt là khi đối đầu với bố của cậu bé kia, anh ta bị áp đảo hoàn toàn.
Mỗi lần ném rổ đều hụt.
Bắt bóng thì bị ép chặt đến mức không nhúc nhích nổi.
Pha cuối cùng, anh ta thậm chí bị Tiết Thừa Lễ ném bóng trúng mặt, chảy máu mũi ròng ròng.
Tiết Thừa Lễ bình thản vỗ bóng:
"Thi đấu giao hữu mà, bị thương là chuyện bình thường. Đừng để bụng. Tiền thuốc men tôi lo. Nếu anh vẫn muốn tranh cãi, tôi cùng đội luật sư của mình sẵn sàng tiếp chuyện."
Tiết Dục trên khán đài phấn khích hét to: "Ba ba ngầu quá!"
Nhìn Tiết Thừa Lễ với mái tóc hơi rối, tôi cũng ngầm tán đồng trong lòng.