Không Đạt Tiêu Chuẩn Mẹ Kế

Chương 4

Cuối tuần, tôi thuê hẳn một huấn luyện viên thể hình đến để huấn luyện Tiết Dục chạy bộ.

Đối với việc "tra tấn" tinh thần, tôi thực sự đã cố gắng hết sức, giờ chỉ còn cách tập trung vào việc "tra tấn" thể xác thôi.

Trong khi Tiết Dục và huấn luyện viên mệt nhoài chạy phía trước, tôi thong thả tản bộ phía sau.

Khi đi được vòng thứ hai, bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt phát ra từ lùm cây.

Tôi vạch lá ra xem, thấy một con mèo nhỏ lông trắng tuyết, bẩn thỉu, gần như không đi nổi.

Đúng lúc đó, Tiết Dục thở hổn hển chạy lại.

"Là mèo con kìa! Sao nó lại ở đây một mình? Mẹ nó đâu rồi ạ?"

"Chắc mẹ nó bận việc nên đi đâu đó thôi."

Tiết Dục gật đầu, không nói gì nữa, nhưng suốt buổi tập sau đó trông cậu nhóc cứ thất thần mãi.

Đến khi trời tối, chúng tôi chuẩn bị về nhà.

Tiết Dục nhìn con mèo con vẫn nằm nguyên chỗ cũ, lo lắng nói:

"Mẹ nó vẫn chưa quay lại sao?"

Nhìn bộ lông bẩn thỉu của nó, tám phần là bị bỏ rơi rồi.

Tôi không nói gì, nhưng Tiết Dục dường như đã hiểu ra.

Cậu nhóc bước tới, nhẹ nhàng bế con mèo lên, đôi mắt ánh lên vẻ cầu xin khi quay sang tôi:

"Chúng ta nuôi nó nhé?"

Theo đúng hình tượng "mẹ kế ác độc", lẽ ra tôi phải giật con mèo ra khỏi tay cậu nhóc, mắng rằng làm bẩn quần áo.

Nhưng đôi mắt tròn xoe ấy, hai cặp mắt long lanh cùng lúc nhìn tôi, thật sự làm trái tim tôi mềm nhũn.

Thôi thì, chỉ lần này thôi.

Tôi nghĩ vậy.

Rồi rảo bước sang siêu thị bên cạnh để xin một cái thùng giấy.

Trên đường về nhà, Tiết Dục bất ngờ chủ động nắm lấy tay tôi.

Bàn tay nhỏ xíu của cậu nhóc chỉ đủ ôm trọn ba ngón tay tôi.

Tôi cúi xuống nhìn, gương mặt vốn luôn bình thản của cậu nhóc bỗng nở nụ cười dịu dàng, như đang cố lấy lòng tôi.

Tôi nghĩ cậu nhóc chỉ muốn cảm ơn vì chuyện con mèo con, nhưng khi vừa bước vào nhà, cậu lại ghé sát tai tôi thì thầm:

"Con sẽ ngoan."

Con sẽ ngoan.

Chỉ một câu đơn giản thôi, nhưng tôi chợt hiểu.

Cậu nhóc sợ.

Sợ tôi sẽ giống như mẹ của con mèo nhỏ, bỏ rơi cậu.

Khoé mắt tôi chợt nóng lên, sống mũi cay xè.

Nhưng tôi là “mẹ kế ác độc” cơ mà, đâu thể yếu đuối được.

Tôi giả vờ như không có chuyện gì, kéo kéo má Tiết Dục, cố ý làm mặt dữ dằn:

"Từ giờ con phụ trách dọn phân cho Tuyết Trắng, mẹ sẽ lo chuyện tắm rửa cho nó!"

Đúng rồi, chúng tôi đặt tên con mèo nhỏ là Tuyết Trắng.

Tiết Dục nói, dù Tuyết Trắng chỉ có một người “mẹ kế” như tôi, cậu ấy vẫn sẽ chăm sóc nó thật tốt.

Hôm sau, tôi đã thấy Tiết Dục hỏi han cô bảo mẫu cách cho mèo uống sữa và dọn dẹp chuồng.

Nhóc con chổng mông, nghiêm túc chăm sóc Tuyết Trắng đến mức buồn cười.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, chậm rãi và bình yên.

Tiết Thừa Lễ thỉnh thoảng về nhà, mang quà cho cả tôi và Tiết Dục.

Ngoài việc thường xuyên vắng nhà, anh ta thực ra cũng không tệ lắm.

Không biết mấy bà vợ nhà giàu khác có thấy trống trải khi chồng mình đi suốt như thế không.

Còn tôi? Thật lòng mà nói, kiểu cuộc sống này làm tôi thấy thoải mái vô cùng.

Hôm đó, tôi đang nằm ườn trên ghế sofa xem mấy bộ phim cẩu huyết về giới thượng lưu thì Tiết Dục chạy đến trước mặt tôi.

"Mấy hôm nữa trường con tổ chức hội thao gia đình. Cô đi với con được không?"

Tôi nhướng mày.

Tiểu Tiết Dục vội vàng thêm điều kiện:

"Con sẽ gọt bưởi cho cô ăn, tối kể chuyện cổ tích cho cô nghe nữa!"

Thấy tôi vẫn chưa trả lời, cậu nhóc cắn môi, bổ sung thêm:

"Con... con còn chịu thử đồ giúp cô nữa."

Tôi gãi đầu.

Tự dưng thấy bối rối không biết ai mới là người lớn trong nhà này.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở nhà cũng chẳng có gì làm, tôi đồng ý luôn.

Tiết Dục mừng rỡ hét lên một tiếng nhỏ, nhảy nhót tung tăng khắp phòng.

Nhìn cậu nhóc hoạt bát như vậy, tôi bỗng nhận ra nó đã khác rất nhiều so với ngày đầu gặp mặt, ít nhất là đã cười nhiều hơn.

Ngày hội thao, tôi dậy từ sớm, buộc tóc cao và mặc đồ thể thao gọn gàng.

Khi đến trường mẫu giáo, cô giáo nhìn tôi, hơi sững sờ:

"Chị là phụ huynh của Tiết Dục ạ? Lần trước đến trường hình như không phải chị thì phải?"

Tôi cũng hơi bất ngờ, cúi xuống nhìn Tiết Dục.

Cậu nhóc mím môi, lí nhí đáp:

"Lần trước là... cô bảo mẫu đi ạ."

À, thì ra là vậy.

Không lạ gì khi mấy đứa trẻ khác nghĩ mẹ của Tiết Dục là bảo mẫu.

Chẳng mấy ai nhờ bảo mẫu tham gia hoạt động ở trường mẫu giáo cả.

Tôi cười gượng, giải thích vài câu với cô giáo rồi để lại số điện thoại, nhấn mạnh rằng từ giờ, cứ có việc gì liên quan đến Tiết Dục thì gọi thẳng cho tôi.