Trên đường trở về, Tiết Dục vì kiệt sức không chống đỡ nổi nữa nên dựa vào lòng tôi ngủ.
Tôi nhìn Tiết Thừa Lễ, khẽ giọng nói: “Không ngờ anh cũng biết chơi bóng rổ.”
Sau một thời gian dài ở chung, tôi cũng dám trêu đùa kim chủ ba ba.
Tiết Thừa Lễ nhướng mày: “Trong mắt em, tôi là kiểu người thế nào? Tôi đâu phải vừa sinh ra đã 28 tuổi.”
“À… Trước khi anh trai tôi qua đời, tôi cũng không khác gì những cậu ấm nhà giàu khác.”
Anh trai hắn?
Hình như nguyên tác không nhắc đến chuyện này.
Nhìn dáng vẻ kín miệng như bưng của Tiết Thừa Lễ, tôi cũng không tiếp tục truy hỏi.
Về đến nhà, hắn bế Tiết Dục về phòng.
Lúc đó, tôi vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Tôi thong thả đi tắm.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn tôi và Tiết Thừa Lễ.
Thấy tôi bất tiện, hắn chủ động lại gần giúp tôi sấy tóc.
Những ngón tay thon dài, trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen của tôi.
Tim tôi bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.
Khi tôi ngước nhìn, Tiết Thừa Lễ đột nhiên cúi xuống hôn lêи đỉиɦ đầu tôi.
“Nguyên Nguyên, chúng ta trở thành vợ chồng thực sự, được không?”
Ý gì đây?!
Trước giờ chẳng lẽ chỉ là vợ chồng giả?
Tôi bị vẻ đẹp trai của hắn làm cho mê muội, nhưng trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
Sau đó, tôi mới biết một tình tiết mà nguyên tác chưa từng đề cập đến.
Thì ra khi cưới tôi, Tiết Thừa Lễ đã cùng tôi ký một thỏa thuận.
Số tiền 3 triệu tiền sinh hoạt kia không phải vô điều kiện.
Trước khi Tiết Dục tròn 16 tuổi, hắn sẽ không có con với tôi.
Bảo sao trước đây hắn chưa từng yêu cầu tôi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Vừa có tiền, vừa không cần sinh con.
Bây giờ, kim chủ ba ba anh tuấn tiêu sái, có cả cơ bụng tám múi, lại còn cho tôi ngủ ngon giấc.
Trời ơi, trên đời thật sự có chuyện tốt thế này sao?!
Tôi và Tiết Thừa Lễ bắt đầu hẹn hò.
Đúng vậy, tôi có chút làm bộ làm tịch nói với hắn rằng muốn yêu đương trước đã.
Tần suất hắn về nhà không có quá nhiều thay đổi, chỉ là số lần gọi điện thoại rõ ràng tăng lên đáng kể.
Có lúc chỉ là hỏi trưa nay ăn gì, tối nay xã giao với ai, hắn cũng muốn báo cáo với tôi.
Còn Tiết Dục...
Từ ngày cậu nhóc gọi tôi là "mẹ" trong đại hội thể thao hôm đó, dường như đã mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới.
Mỗi ngày đều là "mẹ" dài, "mẹ" ngắn.
Tôi hỏi: "Trước kia sao con không gọi?"
Cậu nhóc chu môi nhỏ: "Trước kia mẹ không cho con gọi, mẹ không thích. Hơn nữa, hồi đó mẹ không tốt với con, con cũng chẳng muốn gọi mẹ."
"Thế bây giờ mẹ tốt với con rồi sao?"
Tiết Dục không nói gì.
Một lát sau, cậu bé ghé sát tai tôi thì thầm: "Con có một bí mật muốn nói với mẹ, trên thế giới này mẹ là người con thích nhất."
Tôi bật cười.
"Vậy mẹ cũng có một bí mật muốn nói với con: không được lười biếng, toán lại làm thêm hai mươi bài nhé."
Tiết Dục: "..."
Đùa thôi, tôi vẫn là một bà mẹ kế độc ác mà.
Hôm nay, hiếm khi Tiết Thừa Lễ về nhà sớm.
Hắn tách Tiết Dục ra, vẻ mặt nghiêm túc kéo tôi vào phòng làm việc.
Nhìn tôi, hắn chậm rãi nói: "Chúng ta ly hôn đi."
"Cái gì?!"
Tôi tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của Tiết Thừa Lễ, tôi biết hắn không nói đùa.
Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi trống rỗng, không chỉ là thất tình, mà nhiệm vụ mẹ kế độc ác gian khổ của tôi cũng chưa hoàn thành.
Nhìn tôi như thể trời sập đến nơi, Tiết Thừa Lễ vội vàng kéo tôi lại: "Nguyên Nguyên, đừng hoảng hốt. Là lỗi của anh chưa nói rõ, chỉ là giả ly hôn thôi."
Sau đó, hắn hạ giọng giải thích. Thì ra trong công ty có nội gián, hắn cần giả vờ kiểm kê tài sản để đánh lạc hướng.
Hắn muốn bàn bạc với tôi để phối hợp diễn kịch.
Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, vậy là cuộc sống an nhàn với lương tháng 3 triệu tệ của tôi vẫn được bảo toàn.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu đã là một màn kịch cẩu huyết của hào môn, lẽ nào không nên có một nữ thư ký xuất hiện cố tình chọc tức tôi?
Sau đó anh hành hạ tôi, tôi hành hạ anh.
Hai chúng ta giằng co 300 hiệp, cuối cùng gương vỡ lại lành.
Tôi nói với Tiết Thừa Lễ như thế, hắn nghe xong chỉ im lặng gõ nhẹ lên đầu tôi.
Tôi cười hì hì hai tiếng, sau đó nghiêm túc nghe hắn trình bày kế hoạch báo thù.
Hai chúng tôi quá tập trung mà không để ý đến ngoài cửa thư phòng có một bóng dáng nhỏ bé đang quỳ rạp xuống đất, chỉ nghe được loáng thoáng mấy chữ "ly hôn", "phá sản".
Đợi đến khi bàn bạc xong, tôi vừa mở cửa liền thấy Tiết Dục mắt ngấn nước.
"Tiểu cá tuyết à..."
Chưa kịp nói xong, cậu nhóc đã nhào tới ôm chặt lấy chân tôi.
"Không cần nói gì cả! Con theo mẹ! Tuyết Trắng cũng theo mẹ! Hai chúng con đều là tài sản riêng của mẹ!"
Tôi: "..."
Tiết Thừa Lễ: "..."
Thật khó để giải thích với một đứa trẻ rằng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Ngày công bố tin tức ly hôn, vốn dĩ tôi định đi một mình.
Nhưng không chịu nổi Tiết Dục khóc lớn quá.
“Mẹ ơi, hu hu... mẹ đừng đi... hu hu... con sẽ nhặt chai nước khoáng nuôi mẹ!”
Có vài lần, khi chạy bộ cùng huấn luyện viên, cậu nhóc nhìn thấy những cụ già nhặt ve chai trong công viên.
Tôi liền nhân cơ hội phổ cập cho cậu một chút kiến thức.
Không ngờ cậu lại nhớ kỹ.
Cuối cùng, hết cách, tôi đành làm tài xế đưa Tiết Dục đến chung cư hiện tại của mình.