Ta Thực Sự Không Muốn Diễn

Chương 18

Thu Khê và Tam Tử quỳ ngồi hai bên trái phải trước cửa xe ngựa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đúng là dáng vẻ như cây như đá.

Không gì khác, chỉ là vừa mới nãy, xe ngựa vừa lăn bánh thì Sở vương đã chen lên xe ngựa.

Chiếc xe ngựa rõ ràng cũng được xem là rộng rãi, nhưng chỉ cần Thiếu Tư Quân lên, lập tức trở nên chật chội bức bối, ngay cả hô hấp cũng có chút áp lực. A Man vô thức nhích người một chút, liền bị một cánh tay chặn lại.

A Man nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi mở mắt ra bình tĩnh hỏi: "vương gia, ngài lên xe ngựa, Thái Tử điện hạ không nói gì sao?"

Cậu đang ẩn ý.

Thiếu Tư Quân vừa chơi đùa với chiếc ngọc bội ở thắt lưng A Man, vừa hờ hững nói: "Thái Tử nhân hậu, đương nhiên sẽ không nói gì."

A Man: "Dựa theo cách nghĩ của Thái Tử hôm đó, e là không vui khi vương gia gần gũi với phụ nữ."

Cậu rõ ràng đang nói thẳng.

Thiếu Tư Quân nhướng mày, giọng nói như mang theo chút run rẩy, như thể đang đau lòng vì A Man hiểu lầm: "A Man à A Man, sao ngươi lại hiểu lầm Thái Tử như thế, huynh ấy đương nhiên không nghĩ vậy, chỉ có thể vì chúng ta mà vui mừng thôi." Bộ dạng thật chẳng khác gì không muốn huynh trưởng bị hiểu lầm.

Nghe vậy mà A Man nổi hết da gà, trời ơi, giả tạo muốn chết, đau cả dạ dày.

Cậu còn mơ hồ cảm nhận được ánh mắt không thể tin nổi của hai tỳ nữ.

Cứ nhúc nhích hoài, như thể ngồi không yên.

Bỗng thấy có cảm giác nặng nặng nơi thắt lưng, A Man cúi đầu nhìn, thì ra là Thiếu Tư Quân đã tháo chiếc ngọc bội ở lưng cậu ra rồi.

Thiếu Tư Quân vừa làm chuyện xấu xong lại tỏ vẻ vô tội với A Man, tiện tay cầm miếng ngọc bội lên xem mấy lần, rồi lắc đầu: “Thứ này thật chẳng thú vị gì.”

A Man liếc nhìn, đó là một miếng ngọc điêu khắc hình cá bơi, trông tinh xảo và đẹp mắt.

Là một trong những món ban thưởng, chẳng biết tại sao lại khiến Thiếu Tư Quân không vừa lòng.

Thiếu Tư Quân cởi móc thắt lưng bạc chạm vàng của mình xuống, thử so sánh vài lần, phát hiện dây lưng nam nữ không giống nhau, liền cau mày không hài lòng, gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ chán ghét, có vẻ như giây tiếp theo sẽ cởi y phục ra, A Man vội vàng giữ lấy cổ tay của hắn.

“…Ta thấy miếng ngọc hình cá này, khá là đẹp.”

“Đẹp ở chỗ nào?”

“Lắc đầu vẫy đuôi, tự do tự tại.” A Man chậm rãi nói, nhưng trong lòng thì khẽ thở dài — cũng giống như cá dưới đáy nồi, chẳng phải chính là cảnh ngộ hiện tại của cậu hay sao?

“...Vậy sao?”

Rõ ràng cả hai đang nói về miếng ngọc hình cá, nhưng ánh mắt Thiếu Tư Quân lại từ từ dời về phía A Man, không biết đã nhận ra điều gì, đôi mắt đen như ngọc bỗng chốc lạnh lẽo như mãnh thú sắp nuốt chửng con mồi.

Khoảng cách giữa họ thật sự quá gần, gần đến mức A Man có thể nhìn rõ từng biểu cảm trong ánh mắt của Thiếu Tư Quân, kể cả vẻ tàn nhẫn lạnh lẽo ẩn sâu trong đó.

Vυ't ——

Nhanh đến mức gần như xé gió, miếng ngọc hình cá bị Thiếu Tư Quân ném ra ngoài cửa sổ.

“A Man đang khát khao được tự do như cá bơi, hay là…” Một cánh tay mạnh mẽ kéo A Man vào lòng, gần đến mức gần như nghe thấy tiếng tim đập của nhau, “...cảm thấy bản thân đang bị giam cầm trong l*иg?”

Giọng điệu sắc bén ấy gần như xuyên qua da thịt, nhìn thấu tận đáy lòng.

A Man đưa tay chống vào ngực Thiếu Tư Quân, không muốn để hai người quá gần gũi — không chỉ vì cậu muốn giữ khoảng cách, mà còn bởi trong xe ngựa này ngoài họ ra còn có Thu Hòa và Tam Tử.

“Vương gia thật giỏi vờ như không biết.” A Man nhướng mày, “Ngài muốn ta trả lời thế nào đây?”

Thiếu Tư Quân một tay ôm eo A Man, một tay giữ chặt cổ tay cậu đang chống vào người mình, tư thế ấy vô cùng ám muội, dù không muốn, cũng có vẻ thân mật đến lạ thường.

Thiếu Tư Quân dường như thật sự suy nghĩ trong chốc lát, rồi chậm rãi trả lời: “Trước hết, hãy quên người đàn ông đó đi.”

Câu trả lời chẳng ăn nhập gì.

A Man vốn đang căng thẳng chờ đợi Sở Vương thốt ra câu gì kinh thiên động địa: “…”

…Mặc dù câu này cũng khá kinh thiên động địa, nhưng nó không phải cái kiểu cậu đang chờ đợi, hiểu không?

Rốt cuộc Tô Triết có sức hút gì mà luôn khiến Thiếu Tư Quân không thể quên được?!

Mỗi lần nghe Thiếu Tư Quân nhắc đến Tô Triết, A Man lại thấy khó xử một cách kỳ lạ, bởi vì sự tồn tại của Tô Triết vừa là giả, mà cũng lại là thật.

Một phần những trải nghiệm đó là dựa vào Thiếu Tư Quân mà có.

Thiếu Tư Quân nhớ đến Tô Triết, chẳng khác nào đang nhớ đến một bản thể khác của chính mình.

Một con người, mà A Man chưa từng thực sự hiểu rõ.

Nghĩ đến đây, những dao động và cảm xúc nhỏ bé kia lập tức bị y đè nén, A Man khẽ hỏi: “Vương gia đã tìm ra tung tích của Tô Triết rồi sao?”

“Không có.” Thiếu Tư Quân nắm lấy cổ tay A Man, nghiêng đầu cọ lên làn da hơi lạnh, “Thật thú vị, hắn đã là thương nhân, sao lại không để lại một chút dấu vết nào?”

Từ giọng nói của Thiếu Tư Quân, A Man nghe ra sát ý không hề che giấu… Nếu thế gian này thực sự tồn tại một người tên là Tô Triết, thì cậu chắc chắn tiêu đời rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, A Man không biết nên cảm thấy may mắn hay nên thở dài châm chọc.

Dưới ánh mắt chăm chú của A Man, người kia thản nhiên liếʍ lên mặt trong cổ tay cậu, nơi làn da bị hàm răng sắc bén cắn khẽ, mạch máu đập rộn ràng tuôn chảy dòng máu tươi sống.

“… Vương gia!”

Thiếu Tư Quân đã nếm máu của A Man.

Vô cùng ngọt ngào.

Là vị ngọt mà bất kỳ lần nếm thử nào trước đây cũng không thể sánh bằng.

Mỗi lần đến gần, sẽ luôn có một cơn bốc đồng không thể kiềm chế thôi thúc Thiếu Tư Quân.

Xé toạc cậu ra.

Gặm nhấm cậu.

Nuốt trọn cậu.

Là bản năng ăn tươi nuốt sống thuần khiết nhất.

Thế nhưng trước nay chưa từng có lần nào lại điên cuồng đến vậy.

Hắn như một con chó hoang điên cuồng đói khát đối mặt với mỹ vị tuyệt thế, lúc nào cũng bị khát vọng không thể khống chế thôi thúc.

Lạ thật, Thiếu Tư Quân xưa nay là kẻ phóng túng ngông cuồng.

Đã không gϊếŧ A Man, sao lại không ăn thịt?

Lưu cậu lại bên cạnh, đưa vào phủ, chỉ nếm thử chút ít, lại bao dung dè dặt… thật sự là chuyện hiếm thấy chưa từng có.

Điều gì đã ngăn cản hắn?

Sự do dự hiếm có này, đến chính Thiếu Tư Quân cũng thấy tò mò.

Mà tò mò… sẽ thắp lên khát vọng hưng phấn.

Đôi mắt đen nhánh của Thiếu Tư Quân bốc lên ngọn lửa mãnh liệt, đôi môi nóng rực dán lên da thịt, ánh mắt thì chăm chăm nhìn A Man.

Đôi mắt đen như mực cuộn trào khát vọng không hề che giấu – là tham lam, tàn bạo, đen tối và sự đòi hỏi vô cùng tận.

Không có chút dịu dàng nào, tất cả chỉ là ham muốn chiếm hữu.

“A Man, bóc lớp da mềm mại này ra, bên dưới sẽ ẩn giấu điều kinh ngạc hay bí mật gì đây?” Thiếu Tư Quân cười khẽ, nhưng trong nụ cười ấy là sự tàn nhẫn đầy phấn khích, “Ta thật sự, rất tò mò.”

Con cá bơi kia, dù sống hay chết, cũng nằm gọn trong l*иg.

Tuyệt đối không có khả năng thoát thân.



“Ta nghĩ…”

“Câm miệng.”

“Ta nghĩ Sở Vương thật lòng thích ngươi.”

Tam Tử bất chấp A Man ngắt lời, vẫn cố chấp nói ra câu ấy.

Lúc này, họ đang ở biệt viện dưới chân núi Khánh Phong.

Nơi này nằm lưng chừng núi, phong cảnh tươi đẹp, không khí trong lành, có thể leo lên cao nhìn ra xa, thu hết các dãy núi vào tầm mắt. Ban ngày ngắm cảnh, Thái Tử không ngớt lời khen ngợi, thậm chí còn ngâm thơ tại chỗ.

Giờ đêm khuya tĩnh mịch, Thu Khê đã nghỉ ngơi, chỉ còn lại Tam Tử canh đêm.

“Đó gọi là thích sao?” A Man cười nhạt, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào, “Chỉ là du͙© vọиɠ mà thôi.”

Nói đúng hơn, có lẽ là… khẩu vị ăn thịt.

“Dù là du͙© vọиɠ, thì cũng là du͙© vọиɠ hiếm thấy.” Tam Tử nói tiếp, “Sở Vương tiếng xấu bên ngoài không ít, ai cũng tưởng hắn là kẻ hoang da^ʍ vô độ, nhưng hắn lại chưa từng động vào các nữ nhân trong hậu viện… Hoặc là hắn có vấn đề, hoặc là tất cả lời đồn kia đều là hắn cố ý tung ra.”

Điều đó quả thực là sự thật.

Danh tiếng của Sở Vương, có bao nhiêu phần là tự hắn cố tình bôi nhọ?

“Nhưng đối với ngươi, hắn lại phá lệ rất nhiều, những ân sủng ấy, đóa giai nhân kia…” Giọng của Tam Tử dần nhỏ lại, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo nhìn chằm chằm A Man, “Nếu đúng là như vậy, thì đây chính là cơ hội tốt của chúng ta.”

“Sao, ngươi muốn hoàn thành đại nghiệp còn dang dở?” A Man châm biếm nói, “Thập Nhị Thất, ngươi muốn ám sát Sở Vương?”

“Không được sao?”

Câu hỏi ngược lại của Tam Tử đã thể hiện rõ ý đồ của hắn.

A Man nhàn nhạt nói: “Hoang đường.”

Tam Tử tức giận: “Ngươi là mất hết can đảm, hay là cạn kiệt ý chí rồi? Chẳng phải đây là cơ hội tuyệt vời sao?”

… Quả thực là một cơ hội tốt.

Nhưng tại sao Tam Tử lại chọn lúc này để nói ra những lời đó?

A Man từ từ ngẩng đầu nhìn Tam Tử, bình tĩnh hỏi: “Tam Tử, ngươi đã làm gì rồi?”

Tam Tử sững người, vô thức đưa tay sờ mũi: “Ngươi đang nói gì vậy?”

“Ta đang hỏi, khi ngươi liên hệ với Đinh Khổ, ngoài việc truyền tin, còn làm gì nữa… Ồ, chẳng lẽ là gửi luôn cả tin tức về hành trình, định tái hiện cảnh tượng cũ trên núi Khánh Phong sao?”

Giọng nói của A Man càng dịu dàng, sắc mặt của Tam Tử lại càng căng thẳng, cho đến khi nàng cau mày, giận dữ nhìn hắn: “Tất cả chỉ là suy đoán của ngươi.”

“Phải rồi, tất cả chỉ là suy đoán của ta.” A Man thở dài, rồi bất ngờ vươn tay bóp cổ hắn khi hắn còn chưa kịp đề phòng, “Nhưng ta đã từng nói rồi, nếu còn có lần sau, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

Ngón tay cậu siết chặt hơn, ánh mắt bình thản nổi lên sát ý.

Tam Tử trừng lớn mắt, không ngờ A Man lại quyết đoán đến vậy, thật sự muốn gϊếŧ hắn.

Chẳng lẽ cậu không cần giải dược nữa sao!

“…Hơ… ta…”

Hắn giãy giụa dữ dội, nhưng không thể thoát ra. Ngay lúc hắn gần như mất đi ý thức, bên cửa sổ bỗng có động tĩnh rất nhỏ.

“Thập Bát, thả hắn ra đi.”

Một giọng nói không nên xuất hiện vào thời điểm này vang lên khiến A Man cau mày, tiện tay ném Tam Tử sang một bên rồi nhìn về phía người đàn ông xuất hiện bên cửa sổ.

“…Thập Tam.”

Đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên có phần già dặn, hoàn toàn khác với dáng vẻ trước kia của Thập Tam.

Thập Tam thở dài, nhìn Tam Tử dưới đất nói: “Trước khi ngươi và Thập Bát nhận nhiệm vụ, ta đã nói rồi, nếu ngươi không kiểm soát được tính khí xấu của mình, sớm muộn gì Thập Bát cũng sẽ gϊếŧ ngươi.”

Tam Tử bịt miệng ho sặc sụa, không còn hơi sức mà đáp lại lời của Thập Tam.

A Man thực ra là người có tính khí tốt nhất trong số các tử sĩ.

Nhưng cậu cũng có một thói quen, nếu ai đó nhiều lần giẫm lên giới hạn của cậu trong cùng một chuyện, thì cậu cũng sẽ ra tay không chút do dự mà lấy mạng kẻ đó.

Cùng lắm thì về chịu phạt.

“Đừng nói với ta là chủ nhân cũng đồng ý với kế hoạch hoang đường của Tam Tử?” A Man cau mày, lạnh lùng nói, “Đừng quên, đây là Kỳ Đông.”

Muốn ra tay trong địa bàn của Sở Vương, thì phải là kẻ có tham vọng lớn đến mức nào chứ?

“Đương nhiên là không.” Thập Tam bật cười, “Thập Nhị Thất mưu đồ quá lớn, nhưng không thể một miếng ăn hết cái bánh bao nóng, tham lam quá cũng không được.”

“Nhưng ngươi lại tới rồi.” A Man chậm rãi nói, “Vậy tức là quả thật có việc.”

Thập Tam có tài dịch dung vô song, lại thêm thân thủ xuất chúng, muốn trà trộn vào biệt viện ở núi Khánh Phong không phải là chuyện khó. Tuy không khó, nhưng cũng có nguy hiểm. Nếu không phải việc quan trọng, Thập Tam tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tới đây.

“Đúng vậy.” Thập Tam hít sâu một hơi, “Chủ nhân muốn ngươi làm một việc.”

Với sự hiểu biết của A Man về Thập Tam, hắn mà do dự lưỡng lự như thế này, thì hoặc là nhiệm vụ quá khó không thể hoàn thành, hoặc là quá kỳ quái đến mức không thể tưởng tượng.

“Chủ nhân muốn ngươi tìm cách cho Sở Vương ăn thứ gì đó, xem phản ứng của hắn thế nào.” Hắn tiến gần A Man, hạ thấp giọng, giọng nói chỉ truyền đến tai hai người, “Máu hay thịt đều được.”

Lời của Thập Tam chứa đựng một nỗi sợ hãi và lo lắng không thể diễn tả bằng lời. Dù rất mơ hồ, nhưng lại khiến A Man sau cú sốc ban đầu bỗng trở nên trầm tĩnh.

Thì ra là vậy.

Thật sự là như thế.

... Mà người kia, trước mặt cậu, vẫn luôn bộc lộ không kiêng dè, chẳng hề giấu diếm dù chỉ là một chút.

Nhiệm vụ này nếu phải nói ra, thì ngay lúc nó được thốt ra cũng có thể xem như đã hoàn thành rồi.

Bởi vì Thiếu Tư Quân, từ lâu đã từng nếm qua máu của cậu.