A Man nhìn thấy trong mắt Thái Tử, bên trái viết hai chữ “hoang đường”, bên phải viết “đáng xấu hổ”. Có lẽ vì vẫn còn chút tu dưỡng, y không thốt ra lời gì quá khích, nhưng sắc mặt thì lúc trắng, lúc xanh, lại hóa đen.
Nếu là người ngoài cuộc, A Man có lẽ sẽ cảm thấy đây là chuyện phiếm thú vị, nhưng khi bản thân trở thành tâm điểm của “chuyện phiếm” đó, cậu chỉ cảm thấy cạn lời.
A Man: “Thái Tử điện hạ và Vương gia chắc chắn có chuyện trọng yếu, ta xin phép rời đi trước…” Lời còn chưa dứt, đã thấy Thiếu Tư Quân liếc nhẹ một cái.
Tuy không nói gì, nhưng theo cách A Man hiểu, ánh mắt đó có nghĩa là: “Ai cho ngươi đi?”
Thái Tử ho nhẹ một tiếng, giữ giọng bình tĩnh: “Thất đệ à, vị… phu nhân này nói cũng đúng, có nữ quyến ở đây, nên chú ý một chút.”
Thiếu Tư Quân: “Đại huynh nói chí phải. Vậy ta và phu nhân xin cáo lui trước.”
Thái Tử: “…”
A Man: “…”
A Man liếc thấy nụ cười trên mặt Thái Tử sắp không giữ nổi, trong lòng ngập tràn hoang mang. Mà câuh thì gần đây đã bị Thiếu Tư Quân giày vò đến mức gần như tê liệt, thậm chí còn đủ sức để phản ứng lại:
A Man: “Vương gia nói đùa rồi, người nên đi là ta mới đúng.”
Dựa vào sức mạnh và chút mưu mẹo, A Man cuối cùng cũng vùng ra được, quay người bỏ đi.
Thu Khê thấy khó xử, vội hành lễ với Thái Tử và Sở vương, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo A Man.
Lúc này, Thái Tử trơ mắt nhìn bóng lưng của A Man rời đi mà há hốc miệng, chưa từng thấy ai… ừm, thẳng thắn đến vậy.
Thái Tử lắp bắp, vắt óc suy nghĩ tìm ra một từ ngữ nghe êm tai hơn một chút.
Nếu đổi lại là người khác, e rằng đã bị gán cho tội vô lễ, không hiểu quy củ rồi.
Thái Tử: “Đệ thích kiểu người như vậy sao?”
Thái Tử thu ánh nhìn, quay sang Thiếu Tư Quân, chỉ thấy hắn nhếch môi cười khó hiểu:
Thiếu Tư Quân: “Đệ chính là thích kiểu đó.”
Thái Tử rít lên một tiếng, khuôn mặt trắng trẻo toát mồ hôi, bất đắc dĩ nói: “Thú vui của đệ cũng quá là… sao có thể đi cướp vợ người khác?”
“Đại huynh chẳng phải nên vui sao?” Thiếu Tư Quân thong thả đáp: “Bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng có người khiến đệ vừa mắt, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Thái Tử thầm rủa trong lòng một tiếng “đồ điên”, nếu người mà Thiếu Tư Quân thích là một trong hai vị “phu nhân” kia thì y đã chẳng phải lo nghĩ thế này!
Y có thể tưởng tượng ra, đến khi tin tức này truyền về kinh thành, thiên tử sẽ nổi giận đến mức nào.
Thái Tử thở dài: “Đệ đã thích thì xuất thân thế nào cũng được, nhưng ít nhất cũng nên dạy nàng một chút lễ nghi.”
Vừa rồi gặp mặt không hành lễ thì thôi, dù gì cũng là do Thiếu Tư Quân cản lại trước, nhưng nào có ai lại quay lưng bỏ đi một cách bất kính như thế… Ừ thì, nhìn dáng vẻ của cô nương ấy, đúng là trốn tránh thất đệ của y như hổ dữ.
Nghĩ đến đây, Thái Tử lại thấy bớt giận, có chút khoái chí lạ kỳ, chắc là vì cảm giác thấy Thiếu Tư Quân phải chịu thiệt.
Thiếu Tư Quân thờ ơ nói: “Những thứ gọi là lễ nghi, quy củ ấy, có gì đáng học chứ?” Thái độ hờ hững của hắn thể hiện rõ là chẳng hề để tâm.
Thái Tử: “Sau này nàng sẽ bị người ta cười nhạo.”
Thiếu Tư Quân: “Có ta ở đây, ai dám cười?”
Thái Tử: “Trước mặt đệ thì đương nhiên không ai dám, nhưng sau lưng thì sao? Miệng đời đáng sợ.”
Thiếu Tư Quân: “Ai mà chẳng bị người khác nói sau lưng?”
Thái Tử: “Nhưng đệ chịu được, người thường thì không.”
Y nói với giọng chân thành, mang theo vài phần khuyên bảo.
“Không phải là vì muốn giữ thể diện cho đệ, mà là vì tốt cho nàng ấy. Đệ đã đưa nàng vào phủ, thì phải đối đãi tử tế. Nếu cứ để nàng mang danh phận lúng túng thế này, nàng biết sống sao? Đệ nên nghĩ đến hoàn cảnh của nàng một chút.”
Thiếu Tư Quân hơi nghiêm túc lại, nhưng cũng chỉ là chút ít, hắn vỗ vỗ tay Thái Tử, từ tốn nói: “Điều đại huynh nghĩ, với người thường thì không sai.”
“Vậy nàng không phải người thường?”
Thiếu Tư Quân cười lớn. Nếu đổi lại là người khác, từ lúc gặp mặt ở chùa An Phân đã máu đổ bậc thềm rồi. Làm gì còn đường sống.
…
Đinh Khổ là một người đàn ông gầy gò, thật thà chất phác, miệng lộ vài chiếc răng sún, là một tiểu quản sự bình thường mà ít ai chú ý tới.
Tuy nhiên, hắn có một thói quen: mỗi tối đều phải uống chút rượu.
Có hôm ba chén, có hôm bảy chén, cũng có hôm chỉ hai chén.
Tùy tâm trạng mỗi ngày mà uống nhiều hay ít.
Ví dụ như đêm đó, hắn vui vẻ uống ba chén, trong men say mơ màng chui vào chăn.
Khi hắn ngáy thì tiếng ngáy vang dội, nghe một cái là biết người đang ngủ say trong phòng.
Cũng trong đêm ấy, Tam Tử lặng lẽ rời khỏi Bích Hoa Lầu.
Trong lầu nhỏ, đèn đuốc sáng trưng.
Thu Khê và Thu Hòa bận rộn đến mức chân không chạm đất, không có chỗ nào đặt chân được. Cũng không phải vì lý do gì khác, chỉ là Vương gia không hiểu vì sao lại sai người đưa đến một đống đồ, chất đầy cả đại sảnh.
Ngoài hai chị em nhà họ Thu, lần này Đồ Kính Tùng còn phái thêm hai thái giám hạng hai đến, lúc này bốn người đang cùng nhau tất bật sắp xếp phía dưới.
A Man nghe thấy tiếng động từ phía dưới truyền lên, ngón tay lật sang một trang sách nữa, trong lòng vẫn canh cánh việc Tam Tử đi thám thính, nhưng tâm trí lại nghĩ đến chuyện xảy ra trong ngày.
Quan hệ giữa Thái tử và Sở vương, quả thật hòa hợp thân thiết như lời đồn. Là huynh đệ ruột thịt, thân thiết vốn là điều nên có, chỉ là sự thân thiết như vậy dễ khiến kẻ có dã tâm sinh lòng đố kỵ.
Thái Tử nhân hậu, hòa nhã, tài hoa hơn người, mọi việc đều chú trọng nhân chính. Chỉ là về võ nghệ thì không mấy tinh thông, ít khi thể hiện tài năng về quân sự.
Nhưng Sở vương thì không như thế.
Việc khiến người ta chỉ trích hắn nhiều nhất, ngoài danh tiếng hung bạo tàn nhẫn, chính là chuyện năm Thiên Khải thứ hai mươi lăm – xuất binh không có chiếu chỉ.
Năm đó, tộc Sắt Địch quấy nhiễu biên cương, quân phòng thủ không địch nổi, để mất ải Đồ Dũng, sau đó quân địch thừa thế xâm nhập, tiến xuống phía nam cướp bóc.
Ba bản báo cáo khẩn liên tiếp được gửi về kinh thành, khiến văn võ bá quan và cả Hoàng đế đều kinh hãi – ải Đồ Dũng đã hơn bảy mươi năm chưa từng thất thủ như vậy.
Lúc triều đình còn đang khẩn cấp chọn người xuất quân chống địch, quân lương còn chưa kịp chuẩn bị xong thì tin thắng trận đã truyền về.
Hóa ra là Sở vương khi ấy mới mười chín tuổi, xuất binh không có chiếu chỉ, tự mình dẫn một ngàn kỵ binh đánh thẳng vào chủ lực Sắt Địch, nắm bắt thời cơ khi địch đang chủ quan tự mãn, đánh cho chúng trở tay không kịp.
Chỉ với một ngàn kỵ binh, đã tiêu diệt ba ngàn quân Sắt Địch.
Phần quân còn lại thì tan rã, bị tướng Ông Chí Hổ kéo quân đuổi kịp, tiêu diệt hoàn toàn.
Chiến báo này truyền về kinh, Hoàng đế mừng rỡ, nhưng cũng nổi giận.
Từ xưa các vương gia được phong đất, không có chiếu chỉ không được rời khỏi phong thổ. Dù có quân đội thì cũng chỉ để làm nghi trượng, làm sao có thể sử dụng như quân chính quy?
Trong miệng một số người, chuyện này đã trở thành bằng chứng cho thấy Sở vương có ý mưu nghịch.
Nếu không nhờ có phe Thái tử biện hộ cho Sở vương, lại thêm Thái tử đích thân khuyên can, e rằng kết cục của Sở vương đã không dễ coi như thế.
Trận chiến đó, Sở vương chịu đủ thiệt thòi, đừng nói đến phần thưởng, giữ được mạng đã là may mắn.
Từ đó về sau, Sở vương càng thêm trầm lặng, thỉnh thoảng nghe nói đến, toàn là những chuyện tàn bạo, càng ngày càng vượt xa lúc trước.
Nhưng Sở vương có trầm lặng thì vẫn có người nhớ tới hắn.
Ví như chủ nhân của A Man.
Dù Thiên Khải Đế không hài lòng, hết sức chèn ép, nhưng người sáng suốt đều thấy rõ, Sở vương có thiên phú trong việc lãnh binh. Mà điều này lại chính là điểm thiếu sót của Thái tử đang tại vị.
Dù gì, sau trận chiến với Sắt Địch, nhiều võ tướng bắt đầu có thiện cảm với Sở vương. Mà Thái Tử vốn giỏi trị quốc bằng nhân nghĩa, lại thiếu nhất là sự ủng hộ của giới võ tướng.
Có Sở vương ở đó, nhiều việc Thái Tử liền có được chỗ dựa vô hình.
Làm sao có thể khiến người ta an lòng?
Sở vương nhất định phải chết.
Đây chính là nguồn gốc của chuyện ở Lan Nam Đạo.
A Man nhức đầu xoa trán, chắc hẳn tin Thái Tử đến nơi đã sớm bị truyền ra ngoài. Nếu chủ nhân của cậu biết được, ắt hẳn sẽ lại có toan tính.
Cậu lật thêm một trang sách một cách vô thức, lặng lẽ nhìn dòng chữ trên đó.
Vài ngày gần đây, quả nhiên như A Man đã đoán trước, vì Thái tử đến nên trong vương phủ có nhiều sự điều động khác lạ. Đối với những người như họ, đã có thể nhạy bén cảm nhận được vài điều trọng yếu.
Dưới sự thay phiên dò xét của A Man và Tam Tử, những ghi chép trước đây đã được bổ sung không ít chỗ trống.
Chỉ là A Man cứ vẽ đi vẽ lại bản đồ bố phòng còn thiếu sót trong đầu, lòng thì ngày một trĩu nặng. Với thái độ gần đây của Sở Vương đối với cậu, cậu thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ và rời đi thuận lợi sao?
Nghĩ đến việc Tam Tử đã nhiều lần dò xét, còn từng hỏi cậu có phải đã bỏ bùa Sở Vương không, A Man liền muốn bật cười. Nếu cậu thật có bản lĩnh đó, nhất định sẽ khiến Sở Vương thả cậu đi trước tiên.
Cậu thật sự không muốn diễn nữa.
...
Chỉ là dù A Man không muốn gây phiền phức, thì nhiều rắc rối vẫn sẽ tự tìm đến.
Giống như hôm nay, khi A Man đang đọc sách ở Lưu Phương Trai, trên chiếc bàn gần cửa sổ bày sẵn bút mực giấy nghiên – là do Thu Hòa chuẩn bị sau khi A Man thường lui tới nơi này.
Cậu vừa đọc sách, vừa vô thức cầm lấy bút, lại đổi sang tay trái, viết vài chữ lên giấy.
Chỉ là mấy chữ cậu viết ra bằng tay trái không quen, viết được một lát thì buông bút, nhưng sau lưng cậu đã có tiếng bước chân chậm rãi truyền đến.
Cảm giác nguy hiểm quen thuộc lại ập đến, không cần quay đầu, A Man cũng biết là ai.
Sao Thiếu Tư Quân lại đến đây?
“Ngươi thuận tay trái sao, A Man?”
A Man cúi đầu nhìn tay trái vừa viết chữ của mình, “Vâng.”
Thiếu Tư Quân ấn cậu đang định đứng dậy ngồi trở lại, nghiêng người nhìn tờ giấy mực còn chưa khô trên bàn.
Tư thế cúi người sát gần đó, gần như bao trọn A Man trong vòng tay của hắn. Trong khoảnh khắc bị hơi thở quen thuộc kia bao phủ, so với sợ hãi bất an, phản ứng đầu tiên của A Man lại là: gần như vậy, Thiếu Tư Quân không ngửi thấy mùi của cậu mà phát cuồng chứ?
Khi thấy Sở Vương đang nhìn những chữ viết kia, tim A Man bỗng nhảy lên vài nhịp, rồi lại chậm rãi dịu xuống... Không sao, cqquj viết bằng tay trái.
Thiếu Tư Quân hỏi: “Bình thường ngươi dùng tay phải khi ăn uống, cầm đồ... sao viết chữ lại đổi sang tay trái?”
A Man đáp: “...Trước đây vốn quen tay trái, trong nhà nói người bình thường dùng tay phải, nên bắt sửa lại rất nhiều.”
Thiếu Tư Quân: “Thì ra là vậy.” Trong giọng nói của người đàn ông này, chẳng thể nghe ra y có tin hay không, chỉ là giọng điệu vẫn khá ôn hòa, mang theo vài phần hứng thú.
“A Man thích đọc sách như vậy, trong Thạch Khư Các còn có nhiều sách hơn, nếu ngươi muốn, cũng có thể đến đó.”
Thạch Khư Các?
A Man hơi ngẩn ra, không chỉ vì đó là tàng thư các thật sự trong vương phủ. Mà còn vì vị trí của Thạch Khư Các, lại nằm ở tiền viện.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt để hoàn thiện bản đồ bố phòng sao?
Chỉ không hiểu sao, trong lòng A Man lại dâng lên một nỗi chua xót kỳ lạ.
Nhưng ngoài mặt, cậu vẫn hơi nhíu mày, cẩn trọng hỏi: “Thu Khê từng nói qua, Thạch Khư Các là nơi cất sách trong phủ, ta thật sự có thể đi sao?”
“Đương nhiên rồi.” Thiếu Tư Quân mỉm cười vỗ vai hắn, “Chỉ là, có một yêu cầu nhỏ thôi.”
Gọi là yêu cầu, nhưng rõ là mệnh lệnh.
“Ngày mai dã ngoại ở núi Khánh Phong, A Man đi cùng ta.” Hắn bật cười khẽ, “Nếu không, ta e là ăn không ngon, ngủ không yên mất.”
...Nếu Thiếu Tư Quân còn tiếp tục như vậy, ăn không ngon, ngủ không yên e rằng sẽ là A Man mất.
Ai mà bảo hắn cứ nói chuyện sát tai người khác thế chứ? Hơi thở nóng rực mơn man như tơ, suýt chút nữa khiến tai A Man tê dại.
Tuy không muốn quá thân cận với Sở Vương, nhưng những lời hắn nói, A Man lại không thể từ chối, cuối cùng đành đáp ứng.
Hôm sau, Thái Tử và Sở Vương cùng xuất hành, y liếc mắt liền thấy ở cuối đội ngũ có thêm một cỗ xe ngựa.
Y hơi nhướng mày nhìn Sở Vương, trong lòng nổi lên một linh cảm chẳng lành.
“Chiếc xe ngựa thêm vào này của đệ là...”
"Sao lại bảo là thêm vào?" Thiếu Tư Quân thản nhiên cắt ngang lời Thái tử, "Đó là xe ngựa chuẩn bị cho phu nhân."
Thái Tử: "…Phu nhân nào?"
Thái Tử: "…Là ai?"
Thiếu Tư Quân: "Còn có thể là ai nữa?"
Mắt Thái Tử tối sầm lại: "Đệ ra ngoài cũng phải mang nàng theo à?"
"Không phải đại huynh từng nói phải đối đãi tử tế, nghĩ cho hoàn cảnh của người khác sao?" Thiếu Tư Quân bật cười, giữa hai hàng lông mày không còn sát khí, trái lại còn mang theo vài phần lười nhác tùy hứng, "Ta suy nghĩ kỹ rồi, thấy huynh nói đúng lắm, phải thường xuyên mang người theo bên cạnh, tránh cho nàng nghĩ rằng ta không thích nàng."
Thái Tử: "…Đệ suy nghĩ xong rồi, đối xử tử tế là như thế này hả?"
Ngày ngày mang theo một phụ nữ kè kè bên người, chỉ khiến thiên hạ cho là hắn mê muội nữ sắc thôi, thất đệ à!
"Dĩ nhiên rồi." Thiếu Tư Quân nói một cách rất đàng hoàng, "Chẳng phải nhờ huynh dạy dỗ sao."
Mang người trói bên mình mà đi, thật đúng là một ý hay.
Mắt Thái Tử lúc sáng lúc tối.
…Ta có dạy như thế sao?