Ta Thực Sự Không Muốn Diễn

Chương 16: Cướp vợ người khác, chẳng phải chính là vợ của ta sao?

Mưa phùn rả rích đối với Kỳ Đông mà nói, quả là hiếm có. Nơi này vốn thô bạo, gió mưa đều to lớn không thể tả.

Lý Thuận hộ tống thái tử trở về, thu dọn dù, hầu hạ chủ nhân cởϊ áσ giải băng, trong phòng mọi người bận rộn, khiến thái tử bật cười.

“Không sao đâu, ta tự làm là được.”

“Thái tử điện hạ hiền hòa, nô tài không thể làm càn.”

Lần này đến Kỳ Đông thăm Sở Vương, Thái Tử đi rất gọn nhẹ, người đi theo không nhiều. Những người thường dùng cũng chỉ có Lý Thuận và Mã Hách.

“Chỉ là những chuyện thường thôi.” Thái tử thở dài một tiếng, "Đã lâu không gặp Thất đệ, ta luôn cảm thấy hắn vui vẻ hơn nhiều."

Lý Thuận và Mã Hách không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, vừa ngạc nhiên vừa im lặng, vui vẻ sao... Sở Vương à?

Xin tha lỗi cho họ, dù có nhìn theo bao nhiêu góc độ thì họ cũng không thấy được. Hôm nay khi Sở vương tiếp đón, hắn đã mạnh mẽ chế giễu thái tử một trận.

Mã Hách: “Điện hạ, nô tì thấy hôm nay những binh sĩ này khỏe mạnh và dũng mãnh, không thua kém gì binh sĩ quân trấn.”

Thái tử liếc hắn một cái, lười biếng nói: “Thất đệ tài năng xuất chúng, là chuyện đương nhiên.”

“Nô tài chỉ cảm thấy, Sở vương đã lớn rồi.”

Lý Thuận lặng lẽ liếc Mã Hách, chỉ thầm than trong lòng, người này quả thật gan lớn. Câu này không chỉ nói Sở Vương lớn lên, mà còn có ý khác.

Thái tử mặt sa sầm lại: “Không được nói bậy.”

“Điện hạ!” – Mã Hách thở dài – “Nô tài không có ý muốn chia rẽ quan hệ giữa người và Sở vương, chỉ là Sở vương dù sao cũng đã ở bên ngoài quá lâu…”

“Cô bảo ngươi im miệng!”

Thái tử quát lớn, Mã Hách lập tức quỳ sụp xuống đất.

Lý Thuận thì đứng yên lặng, ngoan ngoãn chờ đợi. Thấy ánh mắt của Thái tử nhìn qua, hắn cũng vội vàng quỳ xuống, nhỏ giọng nói: “Nô tài chưa từng có suy nghĩ như vậy.”

Nhưng Thái tử không thèm nhìn hai người nữa, lạnh lùng nói: “Là Cô trước giờ quá dung túng các ngươi, khiến các ngươi sinh ra những ý nghĩ không nên có. Sở Vương là huynh đệ, là cánh tay của Cô, ai cũng có thể phản bội Cô, nhưng hắn thì không. Lần sau mà còn vậy, đừng mong ở lại bên cạnh Cô nữa!”

Không chỉ Mã Hách, ngay cả Lý Thuận cũng bị đuổi ra ngoài.

“Thú thật đi, hôm nay lại là thay vị đại thần nào tới làm thuyết khách?” – Lý Thuận giọng đầy châm chọc – “Đừng tưởng Thái tử mềm lòng là có thể nghe lọt tai mọi thứ.”

Dù gì thì Sở Vương vẫn có vị trí đặc biệt trong lòng Thái tử.

Mã Hách mặt không đổi sắc, khoanh tay đứng ngoài cửa, chẳng hề để tâm đến lời châm biếm của Lý Thuận.

Hôm sau, Vương phủ mở tiệc, Sở Vương cùng dự.

Thái tử không dẫn theo nữ quyến, nên trong tiệc cũng không có người nhà của Sở Vương xuất hiện.

Thái tử nhớ lại chuyện vị trí Vương phi của Sở Vương vẫn còn bỏ trống, liền nhắc đến chuyện trong cung: “Năm đó định chọn vợ cho đệ, đệ nói chưa mãn tang kỳ, không thể lo chuyện gia thất. Sau này hoàng quý phi mấy lần chọn người, đệ cũng khéo léo từ chối. Trước khi ta xuất hành, mơ hồ nghe cung có truyền ra tin đồn, lần này phụ hoàng e là đã quyết định rồi.”

Sở Vương đã hơn hai mươi, lại thêm tiếng xấu lan xa, những tiểu thư danh giá có tư cách và nguyện ý lấy hắn chắc chẳng còn bao nhiêu.

Thái tử thỉnh thoảng hoài nghi, thất đệ ở ngoài buông thả như thế, chẳng lẽ là cố ý làm xấu thanh danh để né chuyện hôn sự?

Thiếu Tư Quân hờ hững nói: “Không cưới.”

Chỉ hai chữ, đã coi như đáp lại hết tấm lòng lo lắng của đại ca, thật khiến người ta tức đến không nói nổi.

Thiên tử là người nóng nảy, tính cách của Sở Vương thì lại càng không cần phải nói. Thái tử nhức đầu xoa trán, cảm thấy sau khi hồi kinh, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ phiền toái rồi.

Dù sao thì Thiên tử đã có ý chỉ, e rằng chờ Thái tử về đến nơi, thánh chỉ cũng sắp ban ra. Nhưng nếu kháng chỉ không tuân, thì Thiên tử nhất định sẽ nổi giận.

...Chỉ là lý do Thiếu Tư Quân không muốn lấy vợ, Thái tử trong lòng đã sớm hiểu rõ.

Thái tử lại thở dài một tiếng.

Thiếu Tư Quân nói: “Huynh đến chỗ ta, ngày nào cũng thở dài. Nếu cứ như vậy, thì quay về đi.”

Thái tử lẩm bẩm: “Mới có một ngày, đâu phải ngày nào cũng vậy.”

Ăn uống no nê xong, Thái tử kéo lấy Sở Vương, hứng thú rảo quanh Vương phủ.

Trong phủ mọi chuyện đều đâu ra đấy, cảnh trí cũng hoa lệ mỹ miều, khiến Thái tử yên tâm phần nào, mỉm cười nói: “Sau khi đệ mất trí nhớ trở về, ta vốn định để đệ ở lại kinh thành dưỡng thương. Ai ngờ đệ nhất quyết đòi về đây, thật là…” Cũng vì vậy mà lần này Thái tử vi hành, nhất định phải ghé qua thăm đệ.

Thiếu Tư Quân nói: “Chưa chết được, lại không bị thương nặng.”

So với chuyện bị tập kích, mất trí nhớ thì xem ra cũng chẳng đáng là gì.

Ký ức cuối cùng mà Thiếu Tư Quân có thể nhớ lại, là lúc hắn tỉnh dậy trong một quán trọ.

Ngoài cơn đau dữ dội ở sau đầu, khắp người hắn không có vết thương nào khác. Bên gối còn đặt một bọc hành lý.

Trong bọc, có vài chục lượng vàng bạc.

Ngoài ra còn có một bức thư ngắn.

Trên thư viết hai chữ: Quy khứ (Trở về).

Hắn không biết vì sao mình lại ở quán trọ, cũng không biết những vật bên cạnh từ đâu ra. Điều duy nhất hắn có thể nhớ được, là trận chém gϊếŧ cuối cùng kia.

Và từ đó hắn biết, mình đã bị mất trí nhớ.

Đó vốn dĩ phải là thời khắc khiến người ta cảnh giác và hoảng loạn, nhưng Thiếu Tư Quân chỉ lặng lẽ nhìn bức thư ngắn kia rất lâu, trong lòng lại dâng lên một nỗi phiền muộn khó giải thích.

Hắn như thể đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Nhưng lại không sao nhớ nổi.

Ngay khi Thiếu Tư Quân còn đang chìm trong suy nghĩ, Thái tử chẳng biết đã nhìn thấy gì, gương mặt bỗng chốc có phần lúng túng: “Thất đệ, đó là nữ quyến hậu viện của đệ à? Ta nên tránh...”

Nhưng lời còn chưa dứt, Thái tử đột nhiên khựng lại.

Thiếu Tư Quân cũng hoàn hồn, theo lời huynh trưởng nhìn sang, liền thấy bên hồ sen có hai nhóm người đứng đối mặt. Có người đang nổi giận mắng mỏ, giơ tay lên, nhưng cổ tay lại bị người đối diện giữ chặt lấy.

Tranh chấp nơi hậu viện như vậy, bảo sao Thái tử phải xấu hổ.



“Liễu Thị Quân, phiền ngươi tự trọng một chút.” – A Man giọng uể oải, nghe ra rõ sự chán ghét bên trong – “Ta và vương gia làm gì, cũng chẳng liên quan đến ngươi.”

Mùa thu, sau cơn mưa thu.

Lẽ ra là tiết trời đẹp đẽ, nhưng lại chẳng gặp chuyện hay.

Liễu Thị Quân có khuôn mặt trái xoan, môi anh đào, dung mạo rất xinh đẹp. Chỉ tiếc là sự ghen tuông và phẫn nộ đã làm nàng ta mất hết lý trí, khiến khuôn mặt ấy bỗng trở nên dữ tợn.

A Man thở dài, hất tay nàng ra.

“Ta không có ý gây tranh chấp, xin lỗi.”

Nói xong câu đó, cậu ra hiệu cho Thu Khê quay về.

Nếu biết hôm nay ra ngoài sẽ gặp chuyện thế này, A Man chắc chắn đã co mình lại trong Bích Hoa Lâu, không bước ra nửa bước.

Từ khi bị đưa đến Sở Vương phủ, A Man chưa từng gặp qua các nữ quyến trong hậu viện. Qua thái độ của Thu Khê và Thu Hòa, có thể thấy thỉnh thoảng cũng có người mời gặp, nhưng A Man chưa từng đáp lại.

Một là vì không cần thiết, hai là nếu xảy ra tranh chấp, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy phiền phức.

Chỉ tiếc, trùng hợp khó tránh, cuối cùng vẫn đυ.ng mặt nhau.

Con mèo của vị Liễu Thị Quân này từng lẻn vào Bích Hoa Lâu, hai chị em họ Thu tìm mãi mới trả lại được. Hôm nay vừa trông thấy, cũng là Thu Khê nhận ra đầu tiên, khẽ thì thầm vào tai A Man.

Nghe xong, A Man lập tức muốn rút lui.

Nào ngờ ánh mắt Liễ Thị Quân tinh tường, vừa nhìn một cái đã thấy, vội vàng dẫn người tiến lại. Đang định mở miệng nói thì bỗng ánh mắt dừng lại trên đóa hoa rực rỡ kia.

Khuôn mặt rạng rỡ của Liễu Thị Quân lập tức đông cứng, ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào trán A Man.

Trước khi tận mắt nhìn thấy, chẳng ai để tâm đến những lời đồn kia.

Dù sao thì, Sở Vương vốn là người lạnh lùng, không gần gũi với ai.

Hậu viện nhiều nữ nhân như thế, từ các phu nhân được triều đình phong đến những thị quân được đưa tới, Sở Vương đều đối xử như nhau, chẳng hề có chút thân thiết riêng tư.

Nếu ai cũng bị đối xử như vậy, thì thôi còn có thể chấp nhận. Nhưng nếu có người nổi bật lên vào lúc này — lại là người hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ — thì cảm giác đố kỵ và phẫn nộ bùng lên trong khoảnh khắc ấy, còn dữ dội hơn bất cứ điều gì.

Liễ Thị Quân thậm chí không kiềm chế được giọng mình, sắc bén chất vấn: “Dấu ấn trên trán ngươi… Rốt cuộc ngươi đã quyến rũ vương gia kiểu gì mà khiến ngài ấy đưa ngươi về phủ?”

Thu Khê vội vàng lên tiếng: “Liễu Thị Quân, xin người thận trọng lời nói.”

“Ngươi có tư cách xen vào sao?” Liễu Thị Quân lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, sau đó quay sang A Man, “Kiều Nga —thật là một cái tên đầy ý nghĩa đẹp đẽ. Tô phu nhân, một người đàn bà hầu hạ hai người đàn ông, cảm giác đó… có dễ chịu không?”

Không nên như vậy, hoàn toàn không nên như vậy.

Nhưng dấu Kiều Nga kia quá chướng mắt, khiến nàng không thể giữ được bình tĩnh.

Mà những lời ấy, thật ra cũng chỉ là tiếng lòng.

Bọn họ đã hao tổn bao nhiêu năm tháng trong vương phủ này, cớ sao ân sủng mà họ chẳng thể có, lại rơi vào tay một nữ nhân vô danh?

Lại còn là một người đàn bà đã có chồng!

A Man không muốn lên tiếng, nhưng Liễu Thị Quân thì càng tức giận, suýt nữa không kiềm chế được mà giơ tay đánh người.

Ai ngờ A Man chủ động tránh đi, sau lưng vẫn truyền đến tiếng bước chân. Cậu thấy phiền, dứt khoát xoay người lại, vung tay chém một đòn vào cổ Liễu Thị Quân.

“A!”

Cung nữ đi theo Liễu Thị Quân thất thanh hét lên. A Man đỡ lấy cơ thể mềm nhũn sắp ngã xuống của Liễu Thị Quân, chỉ nói: “Còn không mau đến đỡ chủ tử của các ngươi đi.”

Hai cung nữ vội vàng bước nhanh đến, một trái một phải nâng người đang hôn mê lên.

A Man xưa nay không có thói quen “không đánh phụ nữ”.

Là phụ nữ thì sao?

Trong Ám Lâu, biết bao kẻ đã chết chìm trong sự dịu dàng mê hoặc của nữ nhân?

Trước cái chết, ai cũng là đối thủ.

Giải quyết dứt khoát một trận tranh chấp, A Man thở ra một hơi, vô thức xoa xoa giữa chân mày, nhưng lại chợt nhớ ra dấu ấn khắc trên da, không khỏi thấy phiền.

Không biết Sở Vương dùng thứ mực thượng hạng gì, mà vết đó mãi không mờ, mấy ngày rồi vẫn còn rõ ràng thế này.

“Về thôi.” A Man nói với Thu Khê, “Dạo này vẫn là nên…” Cậu liếc mắt thấy gì đó, giọng càng lúc càng chậm, cuối cùng câu chưa nói hết đã ngưng bặt.

Người đang đứng trong bóng râm của tán cây kia, chẳng phải là Thiếu Tư Quân thì còn ai?

Ngoài hắn ra, bên cạnh còn một người đàn ông dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, tuổi tác lớn hơn đôi chút.

Người có thể thân thiết với Sở Vương đến mức này, vào thời điểm này, ngoài Thái Tử thì còn ai nữa?

A Man: “…”

Hôm nay ra cửa thật sự là không xem ngày tốt xấu rồi.

Một đoàn người tiến lại gần, Thiếu Tư Quân bước nhanh hơn, còn chưa đợi A Man quỳ xuống hành lễ đã nắm chặt cổ tay cậu.

“Chỉ vài ngày mà đã quên lời ta dặn?”

“… Đâu phải chỉ có Vương gia ở đây.”

“Thì sao?”

Thái Tử nghe cuộc đối thoại giữa Thiếu Tư Quân và nữ nhân kia, không khỏi cảm thấy thú vị, ánh mắt cũng dừng lại trên dấu Kiều Nga giữa trán người ấy, trong lòng có chút kinh ngạc.

Tính tình Thiếu Tư Quân, y còn không hiểu sao?

Nếu hắn không muốn, chuyện gì cũng không thể ép được. Dù có cầu xin thế nào cũng vô ích.

Y vốn tưởng đời này sẽ không thấy Thiếu Tư Quân thân thiết với ai. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại phá vỡ suy nghĩ đó. Dù nét mặt không hề dịu dàng, nhưng chỉ riêng việc Thiếu Tư Quân chủ động nắm tay ai, kiên nhẫn nói chuyện với ai, cũng đã là chuyện chấn động trời đất.

Người này… rốt cuộc là ai?

Ai đưa nữ nhân này đến vậy?

Hai vị phu nhân được sắc phong trong cung, Thái Tử vẫn nhớ rõ dung mạo của họ, đều là con gái nhà quyền quý, chứ không giống người trước mặt bây giờ… Thái Tử cẩn thận quan sát một hồi, không kìm được mà chau mày.

Nữ nhân này, chắc chắn xuất thân không cao.

Thấy Thất đệ hoàn toàn không để ý gì đến mình, Thái Tử đành phải hòa nhã cất tiếng:

“Thất đệ, vị này là…”

Thiếu Tư Quân: “Là phu nhân của thần đệ.”

Thái Tử: “... Ta nhớ hai vị phu nhân của đệ không phải có diện mạo như thế này.”

Rốt cuộc đây là phu nhân từ đâu tới?

Thiếu Tư Quân: “Đương nhiên là cướp về.”

Thái Tử (giọng run rẩy): “Cướp… cướp về?”

Thiếu Tư Quân cười khinh bạc: “Cướp phu nhân của kẻ khác, chẳng phải là phu nhân của ta sao?”

Người bị cướp về, tất nhiên là người của hắn.

Thái Tử nghe xong, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Thì ra “phu nhân” này không phải là “phu nhân” kia.

Y thật không ngờ, Thất đệ lại có sở thích… cướp vợ người khác!