Ta Thực Sự Không Muốn Diễn

Chương 14: Bằng môi, bằng lưỡi, bằng răng.

A Man theo phản xạ sờ tay về phía thắt lưng.

Cảm giác trống không nơi đầu ngón tay khiến cậu mím chặt môi, trong lòng thầm đánh cho Tam Tử một trận tơi bời.

“Phu nhân chẳng lẽ định uống rượu độc tự sát sao?”

“…Nếu đúng thế thì tốt rồi.”

Giọng A Man khẽ khàng, tràn đầy tuyệt vọng.

“Hoặc… vương gia có thể coi như vậy đi.”

Nếu đây thật sự là thuốc độc, thì còn dễ giải thích.

Đáng tiếc —

Đây lại là thứ không cách nào nói rõ, còn vô cùng khó xử.

Thiếu Tư Quân đầy hứng thú bẻ mở nắp bình.

Chỉ cần nghe tiếng động nhỏ xíu, A Man đã biết hắn định làm gì.

Hắn lập tức lần trong bóng tối, ấn chặt cổ tay người kia.

“Vương gia chẳng lẽ muốn thử thử sao?”

Dù ý của cậu không phải theo kiểu đó—

Nhưng thứ này, tuyệt đối không thể nếm thử!

“Nếu phu nhân nói đây là thứ gì, có lẽ ta sẽ không nếm đâu.”

Thiếu Tư Quân cười khẽ.

Hắn không phản kháng hành động của A Man, nhưng cũng không rụt tay lại.

Cứ như thể nếu A Man không nói — Hắn sẽ lập tức thử ngay tại chỗ.

“Ngài còn không biết bên trong là gì, sao có thể tùy tiện như vậy?”

A Man nhịn không được mà nói.

“Lỡ như đây thật sự là rượu độc thì sao?”

“Có phu nhân cùng ta bồi táng, chẳng phải càng vui sao?”

Người kia bâng quơ đáp lại, cứ như thật sự chẳng xem tính mạng mình là gì cả.

“Aizz… Chỉ nghĩ đến khung cảnh đó thôi, máu ta đã sôi trào, quả thực phấn khích vô cùng.”

…Mà lời hắn nói, là thật.

A Man thật sự nghe ra trong giọng điệu của hắn có sự háo hức rõ ràng.

Tam Tử nói A Man điên.

Nhưng trong mắt A Man — Thiếu Tư Quân mới là kẻ điên thật sự!

“Vậy nếu ta nói ra, vương gia có thể trả lại cho ta chứ?”

“Đương nhiên.”

Được rồi…

A Man cắn răng nói:

“Là xuân dược mà nha hoàn của ta dúi vào người trước khi lên đường.”

Một lúc lâu —

Giường chiếu lặng như tờ.

A Man mơ hồ cảm nhận được, ánh mắt Thiếu Tư Quân đang nặng nề dừng trên người cậu.

Cậu phải nhanh chóng giải thích cho bản thân.

“nha đầu kia nghĩ khác ta, đại vương chớ có…”

“Thật khiến người ta hối hận quá.”

Thiếu Tư Quân đột nhiên thở dài.

“Vừa rồi đúng là không nên đồng ý với phu nhân.”

A Man: “.... vương gia chắc chắn không phải loại người thất hứa, đúng không?”

Sự im lặng đáng sợ.

“…Đúng không?”

Thiếu Tư Quân đậy lại nắp bình, tùy tiện ném cho A Man.

A Man theo bản năng đưa tay đón lấy.

Ngay khoảnh khắc cậu vừa chạm vào —

Một cái bóng đen ập xuống.

Siết chặt cổ tay cậu, mạnh mẽ đè cậu xuống giường.

"Nói ra cũng thật kỳ lạ," Thiếu Tư Quân thờ ơ hỏi, "Thân thủ này của phu nhân, học từ đâu vậy?"

Trong bóng đêm, đưa tay bắt vật, phản xạ tự nhiên như thế, người bình thường có mấy ai làm được?

Từ khi A Man vào vương phủ, không chỉ chùa An Phân, mà cả xuất thân của cậu cũng đã bị lật đi lật lại vô số lần — mọi thứ đều rõ ràng rành mạch.

Dù chuyện cũ quá lâu, thông tin thu được không nhiều.

Nhưng cũng đủ để hình dung cuộc đời cậu.

Nghe nói vị "Tô phu nhân" này xuất thân từ Tù Di.

Tù Di —

Chỉ cần nghe cái tên, đã biết là nơi xa xôi hẻo lánh, nằm ở phương Bắc.

Phụ thân nàng làm thương nhân, có giao tình với cha của Tô Triết thông qua buôn bán, vì thế mới định hôn ước từ trong bụng mẹ.

Mấy năm sau, Tù Di gặp thiên tai.

Cả gia tộc Tô phu nhân đều chết trong thảm họa, chỉ còn lại một thân một mình.

Tô Triết giữ đúng lời hứa, đến tuổi bèn cưới nàng về nhà.

Ba năm trôi qua —

Đến nay, mới có chuyện "sủng thϊếp diệt thê".

A Man chậm rãi nói:

"Tù Di ở phương Bắc, phong tục dũng mãnh.

Ai ai cũng biết ít nhiều võ nghệ.

Nếu không, làm sao có thể sinh tồn?"

Nếu không liều mạng, làm sao cậu có thể sống đến hôm nay?

Làm sao cậu có thể kiên trì đến ngày được Ám Lâu tuyển chọn — chỉ nhận những đứa trẻ không cha không mẹ?

Thiếu Tư Quân bỗng chốc im lặng.

Từ trong giọng điệu bình thản của A Man, hắn lần đầu tiên nghe ra một tia chân thật.

Từ lúc cướp A Man về phủ, đến tận những lần gặp nhau sau này —

A Man trước mặt hắn, hầu như chưa từng giấu giếm điều gì.

Bằng vào tai nghe mắt thấy, Thiếu Tư Quân thừa sức phân biệt thật giả.

Thế nhưng —

Thật bao nhiêu, giả bao nhiêu, kỳ thực không quan trọng.

Điều quan trọng nhất là — Dù là cúi đầu cẩn trọng, hay vừa rồi vùng vẫy cầu sinh bằng cách tìm chết — cậu đều hiếm khi bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.

A Man khi sợ hãi thì tĩnh lặng, khi phản kháng cũng tĩnh lặng.

Bất kể biểu cảm trên gương mặt kia ra sao, cũng chưa từng có cảm xúc chân thật nào hiện hữu.

Là diễn sao?

Nghĩ lại từng lần trước đó, Thiếu Tư Quân lại không thấy như vậy.

Đó cũng là một phần của sự thật.

Nhưng tại sao?

Tại sao lại như thế?

Thiếu Tư Quân rõ ràng nhìn thấy chân thực, lại cứ cảm thấy giả dối?

Một niềm tin mãnh liệt, chính hắn cũng không thể giải thích —

Bảo hắn tin rằng A Man trước mặt mình vẫn còn giấu đi một bí mật không ai biết.

Ngoài những điều kỳ hoặc về kẻ trong mộng, người trước mắt —

Điều quan trọng hơn cả là:

Lớp vỏ tròn trịa hoàn mỹ không chút tỳ vết ấy, vào khoảnh khắc này, cuối cùng cũng đã có một vết nứt.

—"A Man lúc nhỏ sống như thế nào?"

Thiếu Tư Quân khéo léo đổi cách xưng hô, ẩn giấu bên dưới sự thân mật trìu mến, là một đôi mắt sắc bén như hổ sói.

Hắn nhìn thấy khe hở ấy — Hắn muốn xuyên thấu khe hở ấy.

A Man lặng lẽ nhìn hắn trong bóng tối.

Hai người lúc này gần kề đến mức thân mật, tựa như tình bằng hữu đã từng có trong quá khứ —

Tựa như danh xưng thân thiết mà Thiếu Tư Quân vừa gọi ra lúc này.

— A Man à...

— A Man nhỉ...

"Man" là cái tên cậu có trước khi vào Ám Lâu.

Là cái tên mà phụ thân, mẫu thân trước khi qua đời, đã nhờ một vị tú tài nổi danh khắp mười dặm quanh vùng đặt cho cậu.

Đáng thương thay, cha mẹ cậu không biết chữ, không hay rằng chữ "Man" ấy chẳng hề mang ý nghĩa tốt đẹp.

Vậy mà vẫn hớn hở, đặt nó lên người đứa con bé bỏng của mình.

Còn họ của cậu thì sao?

Có lẽ đã từng có.

Nhưng A Man không còn nhớ nữa.

Từ lúc bước vào Ám Lâu, quá khứ liền không còn.

Tên tuổi cũng không còn.

Tất cả mọi người, đều là những kẻ vô danh.

Gϊếŧ.

Gϊếŧ!

Gϊếŧ!!

Chỉ đến khi gϊếŧ sạch mọi kẻ cản đường chủ nhân, mới có tư cách được xếp vào bảng danh.

Vậy nên, "Vô Danh" trở thành "Thập Bát".

Cậu có được cái tên thứ hai— "Thập Bát".

Thập Bát là một con dao sắc bén.

Trong vài năm ngắn ngủi sau đó, quả thực cậu đã gần như trở thành con chó cưng trung thành nhất dưới trướng chủ nhân —

Giống như lời của Tam Tử.

Dù sao đi nữa, đó cũng là một thanh đao rất sắc.

Cho đến khi nhiệm vụ quan trọng nhất giáng xuống —

Cho đến khi những kẻ chỉ xứng sống trong bóng tối như bọn họ, tập hợp lại tại Lan Nam Đạo để chặn gϊếŧ Sở Vương nhưng lại thất bại thảm hại—

Sau đó, mọi thứ đều đảo lộn.

Tử sĩ, sống vì chủ.

Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì còn có giá trị gì?

Đáng bị trừng phạt, đáng bị hủy diệt.

Vậy là, chút ít hạnh phúc ít ỏi mà cậu có được trong Ám Lâu, đã bị nghiền nát thành tro bụi.

Như một sự trừng phạt vì cậu đã không hoàn thành nhiệm vụ.

Tại sao, khi nghĩ về những ngày trong Ám Lâu, cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhớ đến một con số —

Thập Tam?

Bởi vì, chỉ còn sót lại Thập Tam.

Cậu chịu trăm roi, rồi lại nhận lệnh đi Ninh Lan Quận.

Thương thế còn chưa khỏi hẳn, nhưng trong lòng thì đã chết từ lâu.

Đó vốn dĩ nên là đường cùng của cậu.

Nhưng ở Ninh Lan, cậu lại nhặt được Tư Quân.

Tư Quân, là một người như thế nào nhỉ?

Như trăng tròn treo mãi, như mặt trời ló rạng.

Là một người sống động, phóng khoáng, tự do, thú vị.

Tựa như ngọn lửa hoang dã, rực cháy giữa đồng hoang khô cằn.

Hắn hỏi: “Ngươi tên gì?”

Lại hỏi: “Sao không trả lời? Không nói thì ta tự đặt tên cho ngươi đấy.”

Tùy ý như thế, tự do như thế.

Nghe đến đây, môi cậu khẽ mấp máy, thật lâu sau, cuối cùng cũng cố ép ra một chữ từ trong cổ họng —

“Man.”

Man — man rợ vậy.

Một đứa trẻ sinh ra ở Tù Di, lại mang theo chữ "Man" trong tên, có thể thấy rõ sự chế nhạo của vị phu tử năm đó.

Nhưng đó là thứ duy nhất còn lại, ngoài những ngày trong Ám Lâu, mang theo chút ấm áp của quá khứ.

“Man, đúng là một cái tên kỳ lạ.”

Tư Quân nghe câu trả lời của cậu, trên khuôn mặt rực rỡ, ngông cuồng kia, hiện lên nét thích thú.

“Cha mẹ ngươi chắc mong ngươi sẽ mạnh mẽ, nhưng sao ngươi còn lùn hơn ta thế?”

Lại cười, “Vậy từ nay, ta gọi ngươi là A Man nhé.”

Tư Quân chọc vào ngực câuu, rồi từ chọc chuyển thành bàn tay năm ngón,

Ấn lên l*иg ngực cậu, ép cậu — một kẻ trầm mặc như đá — phải nhúc nhích.

“A Man à A Man, A Man ngoan, nếu ngươi còn không nhóm lửa nấu cơm, ta thật sự đói đến nỗi chỉ biết kêu gào như con mèo hoang ngoài cửa sổ mất.”

Thư sinh ấy gọi cậu một cách tự nhiên, thân mật như thế.

Vậy thì, cậu lại được gọi là A Man một lần nữa.

A Man à A Man, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?

Sao lại không muốn mở miệng nói ra?

Nhưng những đau khổ và dằn vặt từ thuở bé, nhiều đến mức không thể kể hết, không thể nói rõ.

Vậy thì, A Man phải nói thế nào đây?

Bí mật bị phong kín trong miệng cậu, như tảng đá nặng trịch.

Môi cậu khẽ động, nhưng không thể thốt ra bất cứ điều gì.

Thiếu Tư Quân nhận ra sự khác lạ của cậu.

Dù có bí mật, nhưng từ trước đến nay, dù bị ép hỏi cỡ nào, A Man cũng có thể trả lời được vài câu.

Vậy thì tại sao lần này, lại giống như một quả bầu bị cưa mất miệng?

Hắn tựa như vừa phát hiện ra điều gì đó—

Sau đó, hắn cười.

Một nụ cười hưng phấn, ngông cuồng, gần như có thể gọi là ác ý.

Một nụ cười hoàn toàn đổ xuống A Man,

Dưới lớp vỏ của những lời nói dịu dàng, ẩn chứa sự tàn nhẫn chết người.

"A Man?"

Thiếu Tư Quân gọi cậu.

"A Man."

Lại một lần nữa.

"A Man ngoan, thực sự không thể nói ra sao?"

Không còn gọi "phu nhân" nữa.

Mà chỉ gọi "A Man", lặp đi lặp lại, như thể giữa bọn họ thật sự có một mối quan hệ thân mật đến mức có thể dùng nhũ danh để xưng hô.

Nếu trên đời có lời nào gọi là "trảm tâm",

Vậy thì hai chữ "A Man" từ miệng người đàn ông trước mặt, đối với cậu mà nói —Chính là trảm tâm.

Đối mặt với sự ép bức từng bước một, gần như không thể né tránh, A Man thở dài một hơi.

Sau đó—

Cậu nhanh, chuẩn, mạnh.

Trực tiếp đưa cổ tay đến bên môi Sở Vương.

Một tay bị đè, cậu vẫn còn tay kia.

Không chỉ đưa, mà còn nhét thẳng vào.

Nếu cậu có dao trong tay, chắc chắn sẽ rạch toạc da thịt, để máu chảy ra,

Để xem Vương gia còn có thể nói thêm câu nào không.

Thiếu Tư Quân ngậm lấy cổ tay cậu, hiếm khi có chút sững sờ.

"Ai cũng có khổ tâm, nhưng đã qua lâu rồi, không cần phải nói nữa. Vương gia chẳng phải nói muốn nếm thử sao?Không bằng, thử đi?"

Những hành động của A Man, luôn nằm ngoài dự liệu.

Nếu chỉ là ngoài dự liệu của người thường thì không sao, nhưng ngoài dự liệu của Thiếu Tư Quân, thì lại là một chuyện khác.

Hắn nghe lời A Man nói, thậm chí có chút muốn bật cười thành tiếng.

A Man bảo hắn nếm thử, vậy thì hắn thật sự đã nếm.

Tỉ mỉ, tận tình, không chừa lại chút gì.

Đêm đó, A Man ngủ bên cạnh Sở Vương.

Dĩ nhiên, cậu không thể nào thực sự ngủ được.

Cho đến khoảnh khắc ngày và đêm giao nhau, bên cạnh có chút động tĩnh.

Là Thiếu Tư Quân đã thức dậy.

A Man không mở mắt, cũng không cử động.

Cậu chỉ bình tĩnh, chậm rãi hô hấp.

Tựa như chỉ cần làm thế, thì tất cả những chuyện hoang đường quái dị của đêm qua, đều có thể xóa sạch.

Như những gì cậu đã đề nghị, đêm qua Thiếu Tư Quân thật sự đã nếm thử cậu.

Bằng môi, bằng lưỡi, bằng răng.

Dưới lớp chăn dày nặng, trên da thịt A Mậ chằng chịt những dấu răng in hằn.

Nếu không phải A Man kiên quyết giữ vững ranh giới cuối cùng, không để y phục trên người bị cởi sạch,

Chỉ e rằng, chẳng những thân phận bị bại lộ, mà còn có thể rước họa vào thân.

Nửa tỉnh nửa mê, A Man nhớ lại dáng vẻ điên cuồng đêm qua của Thiếu Tư Quân, trong đầu thấp thoáng một suy nghĩ —

Chẳng lẽ vị Sở Vương này thực sự có sở thích ăn thịt người?

Chuyện cậu "lấy thân nuôi hổ" tối qua, đúng là đã khiến cậu khổ sở đến chết đi sống lại,

Thậm chí còn có ảo giác rằng bản thân không phải đang đối mặt với người, mà là một con ác thú khát máu thích ăn thịt sống.

Hối hận cũng đã muộn, nhưng lực bất tòng tâm.

Ai có thể trói buộc một con dã thú điên cuồng đây?

Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì vì sao lại nhẫn nhịn?

Vì sao không trực tiếp ăn thịt cậu?

Lời này có vẻ cay nghiệt, nhưng với địa vị vương công quý tộc, nhất là thân phận như Sở Vương,

Nếu thực sự có sở thích đó, cũng không phải là chuyện không thể làm.

Vậy thì, việc Sở Vương kiềm chế là vì A Man đã đoán sai, hay còn có nguyên nhân sâu xa nào khác?

Giữa những suy nghĩ tỉnh táo, sâu trong lòng A Mạn lại khẽ run rẩy.

…Tư Quân từng kết giao với cậu, cũng là vì điều đặc biệt này sao?

Xào xạc—

Một tiếng bước chân khẽ khàng, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, cuối cùng dừng lại.

Màn giường dày nặng bị vén lên.

A Man nghe thấy tiếng người ngồi xuống, ngửi thấy mùi mực tàu thoang thoảng trong không khí.

Đầu bút lông ướt lạnh lướt nhẹ trên da, khiến A Man mơ hồ mở mắt.

Gương mặt đẹp đẽ kiêu ngạo của Thiếu Tư Quân, chỉ cách câuu chưa đầy một nắm tay.

A Man có thể nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi cực nhạt dưới đuôi mày hắn.Cũng có thể nhìn thấy bản thân mình bé nhỏ phản chiếu trong đôi mắt đen tuyền kia.

Trên trán A Man, Thiếu Tư Quân họa xuống một đóa hoa.