“... Vương gia, ngài tỉnh táo lại đi…”
“……”
“Vương gia!”
“……”
Điện thất tĩnh lặng, trống rỗng như thể chỉ còn lại một mình A Mn.
Những cung nhân vốn hầu hạ trong điện chẳng biết từ khi nào đã lui ra hết, chỉ còn lại âm thanh của hắn vang vọng trong không gian.
A Man dốc hết sức bình sinh mà vẫn không thể thoát khỏi vòng ôm giam cầm của Thiếu Tư Quân, cậu chỉ muốn chửi thề một trận.
Gần đây ăn uống quá ít, đúng là nghiệp quật, giờ thì nghiệp quật đến tận nơi rồi.
Sở Vương chẳng phải nói không thích ăn uống, thuốc thang cũng vô phương cứu chữa…
Nghe xem, còn dùng cả từ này, không biết còn tưởng Sở Vương sắp chết đến nơi rồi…
Vậy mà sao sức vẫn lớn thế này chứ?
Đến lúc vạn bất đắc dĩ, A Man chỉ có thể tung chiêu liều lĩnh.
Khi bị khống chế, không thể giãy giụa, thì đâu là chỗ có khả năng khiến đối phương buông tay nhất?
Thượng tam lộ và hạ tam lộ.
Thượng tam lộ gồm đầu, cổ họng, ngực.
Hạ tam lộ gồm bụng, hạ bộ, chân.
Với thân thủ của A Man, đáng lẽ nên tấn công vào thượng tam lộ. Nhưng cậu là một "phụ nhân bình thường", sao có thể dùng những chiêu thức tinh vi? Bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn hạ tam lộ.
Thế nên, ám vệ ẩn nấp trong điện đã chứng kiến một cảnh tượng khiến họ trố mắt.
Vị Tô phu nhân được vương gia nhiều lần khoan dung, có lẽ vì bị tấn công, có lẽ vì căng thẳng, hoặc có khi là do phát điên, lại suýt chút nữa ra tay với long căn!
… Ừm, may mà vương gia nhanh nhạy, kịp thời tránh được đòn hiểm ác kia.
Tất nhiên, vừa né tránh, hắn cũng đồng thời buông tay, giúp Tô phu nhân thoát khỏi vòng kiềm tỏa, như một con cá linh hoạt chui vào nội điện.
Tại sao A Man không chạy ra ngoài?
Cậu biết rõ trong điện này không phải không có người. Nhưng "Tô phu nhân" không nên biết điều đó.
Mà dù có lao ra ngoài, liệu có đường sống không?
Binh lính xếp hàng chỉnh tề, khí thế uy nghiêm.
Cậu không lùi mà tiến, vừa lao vào nội điện, việc đầu tiên là chộp lấy một ngọn đèn, sau đó nhanh nhẹn phóng thẳng tới cửa sổ.
Ngay lập tức, một bóng người uyển chuyển lao tới, như giao long lướt tới trước mặt cậu, gần như chặn đứng mọi đường lui.
Tối nay, vương gia triệu cậu thị tẩm, chẳng lẽ thực sự là vì tham luyến "mỹ sắc", muốn cưỡng ép chiếm đoạt?
A Man cảm thấy không phải.
Điều mà Thiếu Tư Quân để tâm, có lẽ chính là sức hút kỳ lạ trên người cậu.
Chính sức hút đó khiến Sở Vương ngang nhiên, giữa thanh thiên bạch nhật, đoạt lấy một "phụ nhân", mà không hề kiêng dè tiếng xấu sau này.
Nếu không phải tham sắc, tại sao tối nay lại nhất định phải thị tẩm?
Hẳn phải có lý do khác.
Dù không đoán được suy nghĩ của Thiếu Tư Quân, nhưng A Man vẫn mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.
Với những gì cậu đã làm hôm nay, nếu thật sự tính toán cẩn thận, cậu căn bản không thể bước ra khỏi cánh cửa này.
Nhưng cho đến giờ, cậu vẫn đang yên ổn đứng trước mặt Sở Vương.
Điều đó đủ để chứng minh rằng —
Cậu đã cược đúng!
Tất cả những gì vừa xảy ra, Sở Vương không hề tức giận.
Đừng nói là tức giận, trong mắt hắn lúc này lại hiện lên một thứ hứng thú quái dị.
Tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt, tối tăm mà quỷ quyệt, chăm chú dõi theo A Man không rời.
"Phu nhân ra chiêu đoạn tử tuyệt tôn này, e rằng có phần độc ác quá chăng?"
Thiếu Tư Quân khẽ cười mà như không cười, chỉ là trong mắt lại chẳng hề có ý cười.
"Dùng đèn làm vũ khí, là định tự sát?"
Hắn cảm thấy thú vị.
Nếu như A Man thực sự có thể ngoan ngoãn, biết nghe lời, dịu dàng quỳ rạp dưới chân hắn?
Không, đó không phải thứ hắn muốn.
Người như Thiếu Tư Quân, những gì hắn muốn, tham, thích, từ trước đến nay đều là những thứ bạo liệt.
A Man càng phản kháng, càng giãy giụa, lại càng khơi dậy niềm khoái trá trong hắn.
… Nhưng dù biết vậy, A Man có thể thuận theo sao?
Hàng mi cậu khẽ run, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.
"Cầu tự bảo vệ, có gì sai? Có gì đáng tội?"
Dù sao thì… thuận theo cũng là chết.
"Hahahahahaha—"
Nghe xong câu trả lời của A Man, Thiếu Tư Quân phá lên cười lớn.
Tiếng cười cuồng dã, phong lưu ngang tàng, mà trong lời nói lại lộ ra vài phần vui vẻ thực sự.
"Trước đó phu nhân còn tự khắc họa bản thân cẩn trọng yếu ớt, nào là nói sai thì phải quỳ, hừ — Bên dưới vỏ bọc ngoan ngoãn cúi đầu kia, lại che giấu thứ cốt cách ngang bướng gì đây?"
Thần kinh A Man khẽ giật, linh cảm bất an chợt dâng lên.
Có lẽ những gì cạu làm hôm nay sẽ mang đến tai họa lớn hơn.
Thiếu Tư Quân là kiểu người càng không để hắn làm gì, thì hắn lại càng phải làm cho bằng được.
Mà nay, vị vương gia này dường như đã quẳng hết mọi mục đích ban đầu sang một bên, chỉ còn duy nhất một điều thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn — — A Man.
Không còn là những thứ bên ngoài —
Có thể là vật gì đó trên người cậu.
Có thể là đặc điểm nào đó mà cậu vô tình để lộ. Cũng có thể… là nơi nào đó trên người cậu có thể khơi dậy du͙© vọиɠ chiếm đoạt.
Nhưng ngay lúc này, A Man bỗng nhận ra một cách rõ ràng —
Thiếu Tư Quân đang nhìn cậu.
Ánh mắt sắc bén tựa như muốn xuyên thấu mọi lớp ngụy trang, lột trần phần sâu thẳm nhất trong cậu.
Nhìn cậu — Một cách chân thực nhất.
…A, Thiếu Tư Quân đang hưng phấn.
Đây mới thực sự là mối nguy lớn nhất nảy sinh trong đêm nay đối với A Man!
Thiếu Tư Quân là kẻ chỉ vì không tìm thấy Tô Triết mà nửa đêm đồ sát hết tăng nhân cai quản chùa An Phân.
Là tên điên vốn mang danh tàn bạo khét tiếng bên ngoài.
Lúc này đây, hắn sẽ làm gì?
Trái tim A Man trầm xuống.
Ám vệ trong bóng tối bắt đầu rục rịch quan sát.
Những bóng đen ẩn mình kia đều nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết trong trận giằng co giữa hai người.
Ngay khoảnh khắc “Tô phu nhân” vừa động — — vương gia cũng không chút do dự áp sát!
Nói là giao đấu, e rằng đã đánh giá quá cao chuyện này.
Dù sao, A Man không thể dùng toàn lực.
Nếu thật sự đấu tay đôi, không nói đến thắng, chí ít bảo toàn bản thân cũng không phải vấn đề.
Nhưng thứ nhất, A Man đã lâu không ăn uống đầy đủ, thân thể suy nhược.
Thứ hai, cậu làm sao có thể để lộ thực lực được.
Nhưng cậu buộc phải ra tay.
Bởi vì nếu tiếp tục lùi, sẽ không còn đường lui nữa.
Thiếu Tư Quân sẽ không tin vào trò hù dọa “cắn lưỡi tự sát” nữa.
Hai người quấn lấy nhau, như Tần Vương vòng trụ mà di chuyển.
Không bao lâu, A Man đã bị nhấc bổng lên vai.
…Nhấc bổng?
Giây phút đó, toàn bộ sự giằng co còn sót lại đều hóa thành đờ đẫn trước hành động bất ngờ này.
Bị khiêng ngược đầu xuống đất, A Man chấn động trước động tác khó lường của Thiếu Tư Quân.
Giữa lúc cậu vẫn đang bàng hoàng, đã bị quăng lên giường.
A Man lăn một vòng, ngồi bật dậy.
Trước mắt cậu — —
Thiếu Tư Quân đang lấy khăn tay, mạnh mẽ chà lên mặt cậu.
…Khoan đã…
A Man vừa định lên tiếng —
Lại bị chà thêm một cái.
Chà một lần.
Lại một lần.
Rồi thêm một lần nữa.
Chà đến mức A Man há miệng không kịp nói lời nào.
…Không phải, đây là đang làm cái quái gì vậy?
A Man bỗng dưng có cảm giác, cú đánh cậu định tung ra lại rơi vào một khối bông mềm mại.
Vừa nãy chẳng phải vẫn còn uy nghiêm bức người, ngang tàng hống hách sao?
Giờ đột nhiên lại có hành động này, chẳng khác gì một con quái vật vừa bùng nổ bạo lực xong lại đột ngột trở nên hiền lành.
Làm sao không khiến người ta hoang mang?
Nhưng Thiếu Tư Quân không để ý.
Hắn liên tục chà lau, nhưng vẫn không thể xóa sạch hết phấn son trên mặt A Man.
Ngược lại, mặt A Man đã bị chà đến mức đau rát.
"…Vương gia, đó là da thịt, không phải đá."
A Man bất đắc dĩ mở miệng.
"Sẽ đau đấy."
"Ta còn tưởng, phu nhân không có cảm giác đau đớn hay sợ hãi chứ."
Thiếu Tư Quân cầm chiếc khăn đã dơ bẩn trong tay, chậm rãi cất giọng.
"Đổi lại là người khác, bây giờ đã bị lôi xuống chém đầu rồi."
A Man mím môi.
Thiếu Tư Quân vẫn cau mày nhìn lớp phấn trắng còn sót lại trên mặt cậu, dường như không hài lòng.
Ném chiếc khăn bẩn sang một bên, hắn xoay người đi đến chậu đồng, rút ra một chiếc khăn sạch khác từ ngăn nhỏ bên dưới.
Sau đó, quay trở lại.
Ngón tay hắn nắm lấy cằm A Man, tiếp tục chà lau từng chút một.
Cuối cùng cũng lau sạch toàn bộ lớp son phấn dư thừa trên mặt cậu.
Chỉ là, trong quá trình này, không biết đã tốn bao nhiêu chiếc khăn.
Dùng xong thì vứt.
Vứt rồi lại lấy cái khác.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Thiếu Tư Quân không phải người giỏi hầu hạ.
Lần đầu tiên làm việc này, hắn cũng thô bạo không kém.
Chà đến mức A Man lảo đảo nghiêng bên này, ngã bên kia.
Cuối cùng, nhìn khuôn mặt sạch sẽ của A Man, hắn mới hài lòng.
A Man thở dài uể oải:
"Đại vương có thể để thần tự làm mà."
Thiếu Tư Quân chậm rãi buông một câu:
"Nào có niềm vui bằng tự mình làm chứ?"
A Man lại thở dài.
Trước đây, cậu đã từng nghĩ rằng Thiếu Tư Quân là một nho sinh đơn thuần, yếu ớt, chỉ thỉnh thoảng mồm mép sắc bén.
Rốt cuộc là do cậu nhìn người quá kém, hay Thiếu Tư Quân quá giỏi che giấu?
Quăng chiếc khăn ướt cuối cùng sang một bên, Thiếu Tư Quân rửa tay sạch sẽ, cuối cùng mới thảnh thơi bước trở lại.
Trước đó, tất cả sự đối đầu căng thẳng đều bị động tác khó hiểu của Thiếu Tư Quân phá vỡ.
Tiến không được, lùi cũng không xong.
A Man trơ mắt nhìn nam nhân kia bước đến, ấn nhẹ bờ vai hắn, ép cậu nằm xuống.
Những xung đột gay gắt vừa rồi, hắn thậm chí không buồn nhắc lại.
Cứ thế mà vứt bỏ, tựa như đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, chẳng đáng quan tâm.
Bùng nổ trong thoáng chốc, lặng xuống ngay sau đó.
Tùy hứng như vậy.
Thất thường như vậy.
Thần kinh A Man căng như dây đàn, không dám lơi lỏng.
Ánh nến lần lượt vụt tắt, chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ.
Trong bóng tối nhập nhoạng, hắn nghe thấy giọng nói của Thiếu Tư Quân vang lên:
"Phu nhân biết chữ, yêu sách, lại thông hiểu võ nghệ, xem ra Tô Triết đúng là kẻ không có mắt."
Đừng nhắc nữa.
Không hiểu vì sao, chỉ cần nghe Thiếu Tư Quân nhắc đến Tô Triết, A Man liền cảm thấy khó xử.
…May mà hắn không biết gì cả.
"Lẽ nào không phải sao?"
A Man không nói một lời, nhưng người phía sau lại không chịu buông tha.
Giọng nói kia vang lên, rõ ràng mà gợi cảm đến quỷ mị:
"Dù gì thì người thông minh lanh lợi như phu nhân, cũng không phải ai cũng có đâu."
Tim A Man khẽ giật mạnh, cảm giác bất an dâng trào.
Cậu vừa định mở miệng —
Một bàn tay to lớn đã bịt kín môi mũi cậu.
Cũng bịt chặt luôn những lời sắp thốt ra.
"Suỵt..."
Hơi thở phả sát bên tai, khiến cơ thể A Man không kìm được mà run nhẹ.
Không hiểu sao, luồng khí ấm áp kia xuyên thẳng qua tai cậu, lại khiến cậu như mất hết sức lực.
"Đêm nay, ta có thể không động vào phu nhân..."
Thiếu Tư Quân thở dài khe khẽ.
Câu nói đến cuối cùng, giọng hắn lại mang theo chút ấm ức, tựa như đang chịu thiệt thòi ghê gớm.
"Nhưng ít nhất... cũng nên để ta nếm thử mùi vị chứ?"
Trong màn đêm tối tăm gần như chẳng nhìn thấy gì, hơi thở nóng ẩm phả vào vùng da trần trụi, hòa cùng những lời thì thầm thấp thoáng.
Lại càng gợϊ ȶìиᏂ hơn cả những cái cắn liếʍ ban nãy.
Nếm thử…
Là kiểu nếm thử gì đây?
A Man sởn gai ốc.
Ban nãy còn chưa đủ, hắn còn muốn "nếm" thế nào nữa?
Giữa những khoảng tiến lùi căng thẳng, một vật nhỏ vô tình rơi ra từ thắt lưng lộn xộn, chủ nhân của nó thậm chí đã quên mất sự tồn tại của nó.
Nó hầu như không phát ra tiếng động nào.
Nhưng trong không gian ám muội, siết chặt này, nó lăn đúng vào tay Thiếu Tư Quân.
"Ha, đây là gì?"
Trong bóng tối, A Man nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn—
Đôi mắt cậu lập tức trừng lớn.