Ta Thực Sự Không Muốn Diễn

Chương 11: Thập Bát, Sở Vương triệu ngươi hầu hạ đêm nay!

Trên lầu Bích Hoa, Thiếu Tư Quân và A Man ngồi đối diện nhau. Sau khi cung nhân dâng trà bánh liền lặng lẽ lui xuống, bầu không khí yên tĩnh mà hòa nhã, nhưng A Man vẫn không thể nào thả lỏng.

Cậu cúi đầu chạm nhẹ vào chén trà, cảm nhận được ánh mắt của Thiếu Tư Quân luôn dõi theo mình như bóng với hình.

Sau cơn kinh hoàng vì lỡ lời khi nãy, A Man quyết định không mở miệng nữa, chỉ chăm chú nhấp trà, tiện thể nếm thử những món bánh vừa được mang lên.

Chỉ cần Vương gia giá lâm, tất cả mọi thứ dâng lên đều khác hẳn bình thường. Những món bánh ngọt và trái cây lần này, A Man chưa từng được nếm qua, hương vị quả thực thơm ngọt đặc biệt. Ban đầu, cậu chỉ định phân tán sự chú ý, nhưng ăn dần lại thành ra thực sự thưởng thức.

Ăn hết một đĩa, cậu nhấp thêm ngụm trà.

Quả thực hương vị vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi.

A Man thường xuyên bị đói.

Khi làm nhiệm vụ, để tránh bị lộ thân phận, cậu luôn phải cẩn trọng từng li từng tí, mà đói khát là chuyện xảy ra như cơm bữa. Vì thế, dạ dày của cậu cũng sinh bệnh, có khi phát tác sẽ đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Vì giả trang thành nữ nhân, cậu càng ăn ít hơn trước kia, dạo gần đây thỉnh thoảng lại bị đau dạ dày, nhưng cũng chưa đến mức nghiêm trọng.

Uống xong chén trà, cậu vô thức đặt tay lên bụng.

Chỉ là, nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến —cơn đau âm ỉ phút chốc bỗng ập lên, khiến dây thần kinh trong đầu hắn giật thót.

A Man hít sâu một hơi, sắc mặt không có chút thay đổi.

…Hóa ra vừa rồi khi nhìn thấy Thiếu Tư Quân, cảm giác ấy không phải là ảo giác.

Cậu thực sự bị đau dạ dày rồi.

"Phu nhân sao không ăn nữa?"

"Ăn nhiều như vậy, quả thực là ta thất lễ rồi."

"Ta thích nhìn ngươi ăn."

Thiếu Tư Quân thản nhiên nói, dường như không hề nhận ra câu nói này có gì kỳ lạ.

"Mỗi khi thấy ngươi ăn, ta liền có cảm giác thèm ăn."

Hàng mi của A Man khẽ rung, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.

Dưới ánh mặt trời, Thiếu Tư Quân không còn vẻ điên loạn quỷ dị của đêm hôm trước. Đôi mắt hắn điềm tĩnh, cả người mang vẻ ôn hòa nhã nhặn, chỉ có ánh nhìn dừng trên người A Man là không đổi.

Trầm mặc một lát, cậu chậm rãi cất tiếng:."Vương gia dạo gần đây không có khẩu vị sao?"

Thiếu Tư Quân đáp: "Từ khi có ký ức đến nay, ta vẫn luôn không có hứng thú với chuyện ăn uống."

…Điều đó không thể nào.

Dưới ống tay áo, ngón tay của A Man khẽ động, chậm rãi siết chặt thành nắm đấm.

Ít nhất thì ở Ninh Lan quận, hắn ăn uống hoàn toàn bình thường.

Những gì A Man ăn, hắn cũng ăn theo, nuôi rất dễ…

Chỉ trừ — Tư Quân cũng rất thích nhìn A Man.

Khuôn mặt cậu, chẳng lẽ là thần khí giúp ăn ngon sao?

Hoặc giả…

Chính thứ gì đó trên người cậu đã khơi dậy hứng thú của Thiếu Tư Quân, khiến hắn có khẩu vị?

Mà đây, mới là lý do khiến Thiếu Tư Quân cứ mãi dõi theo cậu không buông.

A Man âm thầm suy ngẫm nguyên do vì sao mình lại được đối xử đặc biệt, nhưng cũng không quên đáp lời: "Vương gia đã từng gặp đại phu chưa?"

"Thuốc thang vô dụng."

Thiếu Tư Quân hờ hững lấy một miếng bánh, cắn nửa miếng rồi chậm rãi nhai.

Câu nói tùy tiện buông ra ấy lại nặng nề đến kinh người.

Sao có thể thản nhiên nói ra lời như thế?

A Man bất giác quan sát hắn thật kỹ — từ dáng vẻ khi ăn, đến từng biểu cảm, từng động tác nhỏ nhặt...

Dù không nhíu mày, nhưng A Man có thể cảm nhận rõ ràng rằng vị ngọt thơm của món bánh này khi vào miệng Thiếu Tư Quân, hẳn là chẳng khác gì một chiếc bánh bao khô khốc nhạt nhẽo.

Chẳng lẽ bẩm sinh hắn không có vị giác?

Bằng không, tại sao lại chẳng có chút phản ứng với mỹ thực?

Một ý nghĩ kỳ lạ bỗng lóe lên trong đầu A Man.

Là một kẻ chỉ cần ăn no liền thấy vui, cậu thật sự không tài nào hiểu nổi.

Nhưng cảm giác co rút nơi bụng ngày càng dữ dội, sắc mặt cậu hơi tái nhợt, không thể tập trung suy nghĩ thêm. Bàn tay giấu trong tay áo âm thầm siết chặt thành nắm đấm, cố nén cơn đau quặn thắt.

"…Nói vậy thì, vương gia cũng dễ nuôi nhỉ?"

"Dễ nuôi?" Thiếu Tư Quân nhướn mày, tựa hồ đây là lần đầu tiên có người đánh giá hắn như vậy. "Ý gì?"

"Vương gia không quá ham ăn, tức là không có sở thích kén chọn, làm gì ăn nấy. Như vậy chẳng phải rất dễ nuôi sao?"

Thiếu Tư Quân bật cười, dùng khăn lau tay: "Vậy giống như phu nhân đây, ăn gì cũng thấy ngon miệng, chẳng phải cũng là một kiểu dễ nuôi khác sao?"

"Có ăn là phúc." A Man gượng cười, trên trán lấm tấm mồ hôi. "Không thể quá kén chọn."

Thiếu Tư Quân trầm ngâm nhìn hắn hồi lâu.

Ánh mắt sắc bén tựa hồ muốn xuyên thấu qua người hắn, khiến toàn thân A Man căng cứng, đến cả hơi thở cũng nhẹ bẫng.

May thay, Thiếu Tư Quân cũng không nói thêm gì, thậm chí còn ở lại Bích Hoa Lâu dùng bữa tối rồi mới hồi cung.

Có Vương gia ở đây, bữa tối lập tức nâng tầm, tuy không phải sơn hào hải vị, nhưng vẫn tinh tế hơn rất nhiều. Chỉ tiếc rằng A Man đau dạ dày, ăn còn ít hơn cả ngày thường.

Sau bữa ăn, Thiếu Tư Quân không lưu lại lâu, vừa rời đi thì Thu Hoà và Thu Khê đã xúm lại bên A Man, gương mặt hai người đều hớn hở không giấu nổi niềm vui.

Tam Tử: "Hai người vui mừng cái gì thế?"

Thu Khê: "Dù đại vương có phu nhân, có thị quân, nhưng chưa từng nghe nói ngài ấy cùng ai dùng bữa."

Thu Hoà cũng gật gù: "Đây là vinh hạnh mà người khác không có đâu."

Chỉ đơn giản là cùng dùng bữa, nhưng vì đó là ăn chung với Sở Vương, nên trong mắt người khác, chuyện ấy liền thành vinh quang tột đỉnh.

Nghĩ đến lời các cung nữ đồn đoán về việc hậu cung vẫn chưa ai được sủng hạnh, A Man chỉ cảm thấy cơn đau dạ dày càng thêm dữ dội.

Cậu mím môi, khàn giọng nói: "Ta hơi mệt, muốn đi nghỉ một lát."

Thu Hoà và Thu Khê vội tiến lên định đỡ cậu, nhưng A Man lắc đầu, tự mình lên lầu hai.

Hai người kia không đi theo, nhưng Tam Tử thì lại bám sát ngay sau.

Đợi A Man vào phòng, Tam Tử vừa định bước vào theo thì cậu đã xoay người, chặn trước khung cửa.

Ý cản người vô cùng rõ ràng.

Tam Tử khựng lại, theo phản xạ quan sát cậu một lượt. Ngoại trừ sắc mặt có phần nhợt nhạt, thì cũng không thấy có gì khác thường.

Hắn hạ thấp giọng: "Lúc làm nhiệm vụ, ngươi cũng ăn nói không biết chừng mực như vậy sao?"

Vừa nãy khi Sở Vương đến, nghe cuộc đối thoại giữa Thập Bát và ngài ấy, tim Tam Tử suýt nhảy khỏi l*иg ngực.

Sở Vương muốn sủng ai thì sủng, thế mà Thập Bát lại dám nói những lời đó, chẳng phải đang chọc giận người sao?

Chẳng lẽ còn không vui vì không phải quỳ à?

Nói nhẹ thì là lỡ lời, nói nặng thì là không biết điều!

Nếu trước đây Thập Bát cũng làm nhiệm vụ theo kiểu này, hắn thực sự không hiểu cậu làm thế nào mà sống đến bây giờ.

"Chuyện này là ta lỡ lời, sau này sẽ không tái phạm." A Man chống tay lên khung cửa, ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch, lực đạo gần như co giật. "Tam Tử, ta cần yên tĩnh một mình."

Tam Tử nghi hoặc nhìn cậu, vẫn không thấy có gì bất thường trên mặt cậu, bèn lầm bầm mấy câu rồi quay người rời đi.

Đúng lúc A Man định đóng cửa, Tam Tử đột ngột quay lại, vung tay tấn công thẳng vào mặt cậu.

A Man lập tức trầm mặt, khom người tránh né.

Trong lặng thinh, hai người nhanh chóng giao đấu.

Chưa đầy ba mươi chiêu, Tam Tử đã bị A Man quật mạnh vào tường, cây trâm gỗ trên tóc hắn đã bị cậu giật lấy, đầu nhọn chĩa thẳng vào huyệt thái dương.

Cánh tay ghìm chặt nơi cổ họng làm mặt Tam Tử đỏ bừng, hắn vùng vẫy kịch liệt:

"...Xin lỗi... Ta chỉ là..."

"Chỉ là thấy ta có gì đó không ổn nên muốn thử ta?" Giọng A Man lạnh băng, vô cảm. "Nhưng dù gì ngươi cũng chỉ là Nhị Thập Thất."

Hô hấp của Tam Tử ngày càng nặng nề, hắn không thể thốt ra lời nào nữa.

Giọng A Man trầm xuống, băng giá và sắc bén: "Lần sau nếu còn dám tái phạm, ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay lập tức. Cút!"

Cậu bẻ gãy cây trâm, vung chân đẩy hắn sang một bên.

Tam Tử thoát khỏi lưỡi hái tử thần, không dám chần chừ thêm, lập tức phi thân xuống lầu.

Tìm được một căn phòng trống không người, lúc này hắn mới dám ho sặc sụa, ngực phập phồng dữ dội vì nỗi sợ vừa cận kề cái chết.

A Man khi nãy, thực sự đã suýt gϊếŧ hắn.

Dù trong tổ chức, thứ tự sắp xếp không hoàn toàn dựa trên võ công, A Man cũng không phải người có thân thủ tốt nhất, nhưng Tam Tử biết rõ — hắn không phải đối thủ của cậu.

Vừa rồi hắn ra tay thử, chẳng qua là do bản năng cảm thấy A Man có gì đó không đúng, nhưng không xác định được rốt cuộc sai ở đâu.

...Chỉ là, nhìn dáng vẻ A Man vừa thẳng tay đánh mình, có lẽ hắn đã nghĩ quá nhiều rồi.

Sau khi đuổi Tam Tử đi, A Man tựa lưng vào cửa, hít sâu một hơi.

Có lẽ vì vừa thả lỏng, cơn đau thắt nơi dạ dày lập tức dâng trào dữ dội, khiến sắc mặt cậu trắng bệch, mồ hôi trên trán túa ra, toàn thân trượt xuống nền nhà, co quắp thành một khối.

A Man cố gắng điều chỉnh nhịp thở, chịu đựng đợt đau kịch liệt nhất, miễn cưỡng tựa vào cửa mà ngồi dậy, dùng tay ấn vào một vài huyệt đạo, chậm rãi xoa bóp.

Không biết đã xoa bao lâu, một cơn buồn nôn đột ngột dâng lên, cậu mới gắng gượng đứng dậy, đi ra sau bình phong, vịn lấy thùng gỗ, nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong, cậu ngồi xếp bằng một bên.

Dù cả người ướt đẫm mồ hôi, nhưng ít ra đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bệnh lâu thành thầy, A Man vẫn luôn vượt qua những cơn đau như thế.

Lấy lại sức, cậu khẽ thở dài.

Không cần Tam Tử nhắc nhở, cậu cũng biết mình không nên nói những lời đó.

Chỉ là những hồi ức cũ chồng chéo lên hiện thực, khiến lòng người thoáng ngỡ như trong mộng.

Ở trước mặt Tư Quân, A Man luôn vô thức buông lỏng, như thể đó là nơi an toàn nhất… Dù sao, những tháng ngày bên cạnh hắn cũng là khoảng thời gian hiếm hoi mà A Man được thảnh thơi.

Nhưng Tư Quân là Tư Quân, mà Thiếu Tư Quân là Thiếu Tư Quân.

Dẫu hai người là một, thì cậu cũng không thể mãi đắm chìm trong quá khứ.

A Man chậm rãi đứng dậy, dọn dẹp đống hỗn độn do mình gây ra, mở cửa sổ cho bay hết mùi, đợi mọi thứ được xử lý sạch sẽ mới lê bước trở lại giường.

Cậu lờ mờ nhớ ra đáng lẽ hôm nay phải đến Lưu Phương Trai trả sách, nhưng cơn buồn ngủ đã ập đến, chẳng kịp nghĩ thêm gì, cậu đã chìm vào giấc mộng.

Ngủ chừng nửa canh giờ, A Man chợt tỉnh giấc, lật người, vẫn còn mơ màng.

Lúc cậu đang lười biếng ngắm ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, thì Tam Tử đột ngột nhảy vào từ khung cửa, sắc mặt đầy lo lắng, thậm chí quên mất cả chuyện xung đột khi nãy.

A Man ngồi dậy, cau mày nhìn nàng.

Tam Tử vội nói, giọng gấp gáp:

"Thập Bát, Sở Vương triệu ngươi vào hầu hạ đêm nay!"

Mệnh lệnh đã được đưa đến Bích Hoa Lâu, nhưng khi thái giám truyền lệnh nghe nói Tô phu nhân vừa mới chợp mắt, liền bảo không cần đánh thức. Hiện tại Thu Khê và Thu Hoà ở dưới lầu vui mừng khôn xiết, chỉ có Tam Tử là như sét đánh ngang tai, lập tức chạy đến báo cho A Man.

Trong mắt hắn, đây đúng là sơ hở lớn nhất trong việc trà trộn vào cung.

Nếu Thập Bát thực sự là nữ tử thì tốt biết bao — cứ thuận theo mà dâng mình, sẽ chẳng có rắc rối gì.

Thân là tử sĩ, danh tiết vốn không đáng một xu.

Nếu người Sở Vương để mắt đến là nàng, nàng cũng sẽ không ngần ngại hiến dâng thân thể.

Nghe xong lời Tam Tử, A Man không chút biểu cảm, chỉ vô thức hít sâu một hơi.

…Chẳng phải Thiếu Tư Quân đã nói, hắn không làʍ t̠ìиɦ phu hay sao?!

Sao bây giờ…

Lại cảm thấy, dạ dày bắt đầu đau rồi.