Ta Thực Sự Không Muốn Diễn

Chương 4

A Man thân là tử sĩ, khi làm nhiệm vụ cũng từng tiếp xúc qua không ít quý tộc. Trong đó có cả những tên công tử bột, từng phạm không ít tội ác như cướp đoạt dân nữ, nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng, có một ngày chính cậu lại trở thành dân nữ bị cướp đoạt!

Dưới những ánh mắt nóng rực, A Man mặt không cảm xúc bị Sở Vương cưỡng ép bế lên xe ngựa. Cậu mơ hồ có ảo giác lưng mình sắp bốc cháy.

Khi A Man đã ngồi vững trong xe, Sở Vương cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu. Khoảng cách quá gần này khiến A Man chột dạ, theo phản xạ né sang một bên.

"Xoẹt!"

Tiếng vải rách chói tai vang lên, cơ thể A Man cứng đờ.

Sở Vương và A Man đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, đó là vạt áo dưới của A Man. Khi nam nhân tùy ý ngồi xuống, vừa khéo đè lên góc áo, A Man vừa cử động, tấm vải thô sơ liền rách toạc.

Một bàn tay thon dài xinh đẹp nhặt lấy mảnh vải trước khi A Man kịp hành động, Sở Vương thờ ơ nghịch miếng vải thô ráp, nói: "Đồ Kính Tùng, chuẩn bị cho Tô phu nhân ít y phục vừa vặn, chọn nhiều vào, tránh để vải thô làm đau Tô phu nhân."

"Dạ, vương gia."

Bên ngoài xe ngựa, một giọng nói trầm thấp đáp lại.

A Man nhịn xuống cơn tức, bình tĩnh nói: "Vương gia, ta chẳng qua chỉ là một kẻ thô tục." Cậu đưa tay ra, trong lúc cử động ống tay áo trượt xuống để lộ một đoạn cổ tay.

Lòng bàn tay và đầu ngón tay của A Man đầy vết chai sần, khớp xương hơi nhô lên, đó là dấu vết của người đã quen làm việc nặng. Người có đôi tay như vậy, e rằng không cần lo lắng về độ thô ráp của vải vóc, bởi thứ đáng sợ hơn chính là lòng bàn tay sẽ mài rách vải.

Cậu chỉ dừng lại một chút rồi định rút tay về.

Nhưng một bàn tay khác lại giữ lấy cổ tay A Man, vừa vặn đặt lên đoạn da thịt lộ ra kia.

Ngón tay Sở Vương đẹp và thon dài hơn ngón tay của A Man, khi đan xen vào nhau, ngón tay của A Man càng trở nên bình thường.

Nhưng điều A Man để tâm không phải điều đó, mà là hành động mập mờ của nam nhân.

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da phía trong cổ tay, động tác lặp đi lặp lại mang theo ý vị kỳ lạ. A Man ít khi thân cận với người khác, cậu không kìm được mà rùng mình, giãy giụa muốn rút tay về.

Cậu luôn cảm thấy ánh mắt của Sở Vương có gì đó không đúng.

Như thể thứ đang bị nắm giữ không phải ngón tay, mà là một món ăn ngon.

"Lòng bàn tay này quả thực rất thô ráp." Sở Vương để mặc A Man rút tay về, thản nhiên cười nói. "Chỉ là làn da ẩn dưới lớp y phục này, lại mềm mại đến lạ thường."

A Man: "… Đại vương có biết câu nói vừa rồi lỗ mãng đến mức nào không?"

Sở Vương cười lớn, nghiêng người lại gần.

"Vậy Tô phu nhân muốn làm thế nào?"

Dù hai tháng qua đã quen nghe người khác gọi mình là "nương tử nhà họ Tô", "Tô phu nhân", nhưng khi danh xưng ấy cứ liên tục thốt ra từ miệng Sở Vương, A Man vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dẫu sao, đối với A Man, người trước mặt này không phải một kẻ hoàn toàn xa lạ.

A Man không quen biết Sở Vương.

Hoặc có thể nói, trước hôm nay, cậu không quen biết Sở Vương.

Nhưng cậu nhận ra gương mặt này.

Có lẽ, cũng biết người này.

Một năm trước, ở hạ lưu sông Xuyên, quận Ninh Lan, A Man đã nhặt được một nam nhân bị thương. Người đó tự xưng là một thư sinh, tên là Tư Quân, trên đường đi gặp sơn tặc. Khi được A Man vớt lên, hắn vô cùng thảm hại, không chỉ gãy tay mà đùi còn có vết cắn của dã thú.

Dù gương mặt hắn xinh đẹp, đôi khi còn vụng về, luôn miệng than mình yếu ớt, vô cùng yêu quý bản thân. Nhưng mọi chuyện đều có bằng chứng xác thực, thậm chí còn có hộ tịch ở địa phương, tất cả khiến A Man không thể không tin rằng hắn chỉ là một thư sinh xui xẻo.

Đôi khi A Man cũng thắc mắc, rốt cuộc hắn làm sao mà tự nuôi sống bản thân được?

Chỉ là sau này có biến cố xảy ra, Tư Quân không còn nhớ cậu nữa, A Man cũng nghĩ đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn.

Ai ngờ, ông trời lại trêu đùa cậu một vố lớn như vậy.

Tư Quân, Tư Quân… Họ hoàng tộc là Thiếu Tư, vậy tên thật của người này, hẳn là Thiếu Tư Quân.

Thật nực cười…

Ngay từ đầu, hắn đã để lại manh mối rõ ràng như vậy rồi.