Vài ngày sau, hai người sức khỏe đã khá hơn. Dù không muốn đến trường, họ vẫn phải đi làm thủ tục báo danh. Đoạn Lê Cẩn không thích ngủ lắm, vì mỗi khi ngủ, những hình ảnh trong mơ khiến hắn phát điên, nên hắn thường dậy rất sớm.
Cửa phòng khách sát bên cũng mở ra. Sắc mặt Trình Gia Chú bình thường, đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy sức sống, không giống lúc ban đầu nhợt nhạt đáng sợ, xem ra được chăm sóc rất tốt.
Đoạn Lê Cẩn mỉm cười chậm rãi bước đến bên cạnh cậu. “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
“Tối qua cậu mơ thấy giấc mơ đẹp gì vậy?” Trình Gia Chú mỉm cười dịu dàng, dường như tối qua đã mơ thấy điều gì đó rất vui.
“Tôi mơ thấy chúng ta cùng đi công viên giải trí, sau đó khi chơi tàu lượn siêu tốc, cậu sợ quá mà khóc.” Từ nhỏ Đoạn Lê Cẩn đã sợ độ cao, chưa bao giờ đi công viên giải trí. Dù có đi, hắn cũng không chơi cùng mọi người. Nhưng cậu từng mơ một ngày Đoạn Lê Cẩm sẽ cùng cậu đến công viên giải trí, chỉ hai người.
“Khóc! Chú bảo bối, cậu từng thấy tôi khóc bao giờ chưa? Ông nội bảo tôi sinh ra đã không khóc rồi.” Đoạn Lê Cẩn khoác vai Trình Gia Chú trêu đùa.
“Ồ, vậy chắc là cài đặt có vấn đề. Chờ đã... A Cẩn, vừa nãy cậu gọi tôi là gì?”
Đoạn Lê Cẩm nói rất tự nhiên, “Chú bảo bối.”
“Không được... không được gọi tôi như thế. Tôi lớn hơn cậu đấy.”
“Gọi cậu là Chú bảo bối là quyền của tôi. Tôi muốn gọi thế nào thì gọi.” Đoạn Lê Cẩn phát hiện tai Trình Gia Chú đỏ bừng, không kìm được muốn véo một cái.
“Tóm lại không được gọi tôi là Chú bảo bối.” Đoạn Lê Cẩn cũng từng gọi Tân Dao là bảo bối, nhưng cậu không phải là cô ta, không thể để hắn gọi như vậy được.
Hiếm khi Trình Gia Chú cứng rắn một lần, Đoạn Lê Cẩn phải nể mặt cậu, gật đầu nói, “Được rồi, không gọi thì không gọi. Cuối tuần chúng ta cùng đi công viên giải trí nhé. Hình như cả hai đều chưa từng đi.”
Đôi mắt Trình Gia Chú sáng lên. “Thật không?”
“Thật hơn cả trân châu.”
“Vậy chúng ta có nên mua vé trước không? Ngày đó mặc đồ gì? Giày thì sao? Quần áo của tôi đều ở nhà họ Trình, tôi không muốn quay về lấy.”
“Được rồi, tan học hôm nay chúng ta đi mua. Muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
Hai người tự mình rửa mặt rồi cùng xuống ăn bữa sáng mà người giúp việc đã chuẩn bị. Nhìn bữa chính đầy dầu mỡ trên bàn, Đoạn Lê Cẩn tối sầm mặt.
Hôm nay, người phụ trách bữa sáng của họ là Sử Thúy Hồng, thân hình cao lớn, mập mạp. Sử Thúy Hồng vốn là tình nhân của quản gia đã qua đời. Trước đây, mỗi khi hắn không có ở biệt thự, bà ta tự coi mình là nữ chủ nhân, không ít lần bày trò với hắn. Việc kinh doanh thất bại của hắn cũng có phần do người đàn bà này đánh cắp tài liệu đưa cho Đoạn Chính Đường.
Thất bại lần đầu, ông nội nghĩ hắn không có năng lực làm kinh doanh, từ đó không cho tiền đầu tư nữa.
Càng nghĩ, Đoạn Lê Cẩn càng tức giận, chiếc muỗng sắt trong tay bị bóp cong. “Ăn hết mấy thứ này đi.”
Sử Thúy Hồng giật mình, không hiểu ý của thiếu gia là gì. Bảo bà ta ăn hết sao! Đùa gì vậy, nào là thịt kho béo ngậy, thịt hấp thơm lừng, cháo còn đầy mỡ... ăn xong không chết vì mỡ cũng chết vì no.
“Tiểu thiếu gia, chẳng phải các ngài sắp đến trường sao, bữa sáng cần phải ăn.” Sử Thúy Hồng cười gượng, khuôn mặt xếp chồng từng lớp mỡ.
Thấy bà ta không động đũa, Đoạn Lê Cẩn đứng phắt dậy, bước đến bên cạnh, tát bà ta ngã xuống sàn trước sự chứng kiến của hai người giúp việc khác.
“Phụt!” Người phụ nữ phun ra một ngụm máu, hoảng hốt mở to mắt. Ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm của Đoạn Lê Cẩn toát lên vẻ nguy hiểm không thể so bì.
Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc trước hành vi của tiểu thiếu gia. Hắn thường ngang ngược bên ngoài, nhưng lại rất bảo vệ người của mình, chưa từng động thủ với người nhà. Sử Thúy Hồng nghĩ hắn không dám làm gì bà ta vì đã nuôi dưỡng hắn, cộng thêm thù hận vụ quản gia bị gϊếŧ. Nấu bữa sáng dầu mỡ để chọc tức hắn, bà ta cho rằng hắn sẽ không làm gì bà ta, vì bà ta và mọi người ở đây đều thuộc về Đoạn Chính Đường. Nhưng hắn dám sao?
Đoạn Lê Cẩn túm tóc bà ta, kéo từng bước đến bàn ăn. “Ăn sạch, nếu không bà sẽ chết.”
Thương hại? Lương thiện? Tha thứ? Xin lỗi, hắn không có mấy thứ đó.
Sử Thúy Hồng run rẩy toàn thân, cố gắng vùng vẫy, nghĩ mình có chỗ dựa là Đoạn Chính Đường. Đoạn Lê Cẩn không dám gϊếŧ bà ta. Nghĩ vậy, bà ta cười khẩy, ngẩng đầu khinh bỉ nhìn hắn. “Tiểu thiếu gia, tôi là người của thiếu gia. Không chỉ tôi, tất cả mọi người ở đây đều là người của thiếu gia. Ngài không thể gϊếŧ chúng tôi, thiếu gia sẽ không tha cho ngài.”
Đoạn Lê Cẩn không hề dao động, gương mặt lạnh lùng âm trầm:
“Lấy Đoạn Chính Đường ra để ép tôi? Được thôi, được thôi, một đám ăn cây táo rào cây sung, lũ cặn bã, các người tưởng mang ông ta ra hù dọa tôi thì có ích à? Tôi ngay cả quản gia cũng dám gϊếŧ, ông ta đã ghi hận tôi từ lâu rồi, giờ gϊếŧ thêm các người thì ông ta làm gì được tôi? Trong mắt bọn họ, tôi chẳng khác nào một con quỷ hung tợn gây rắc rối khắp nơi.”
Khoảnh khắc này, Đoạn Lê Cẩn trông lạnh lùng và đáng sợ, toàn thân toát ra khí thế sát thần, hắn chậm rãi nhặt con dao gọt trái cây trên bàn, chạm vào cái cổ béo núc của Sử Thúy Hồng. Bà ta sợ đến mức run lẩy bẩy, hai chân không ngừng run rẩy, một mùi khai nồng nặc lan tỏa, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn hắn:
“Không, ngài không thể gϊếŧ tôi.”
Một chữ lạnh lùng thốt ra từ miệng Đoạn Lê Cẩn:
“Ăn.”
“Vâng, tôi ăn, tôi ăn.”
Buông người phụ nữ “thịt mỡ” ra, Đoạn Lê Cẩn ngồi xuống ghế, nhìn bà ta ăn. Bên cạnh, Trình Gia Chú không nói lời nào. Đám người cậy thế hϊếp người, phản chủ này, cậu đã muốn xử lý từ lâu, chỉ tiếc là vì nể mặt A Cẩn mà không dám ra tay. Nhưng vì sao A Cẩn lại trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn đến vậy?
Rốt cuộc vụ tai nạn xe hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Người giúp việc từng miếng từng miếng ăn hết đống thịt kho tàu, càng ăn lâu, gương mặt bà ta càng đau khổ, nhăn nhó. Đoạn Lê Cẩn nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng, không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám xin tha cho Sử Thúy Hồng. Vài ngày trước, Đoạn Lê Cẩn đã nói rõ, bảo bọn họ phải ghi nhớ rằng đây là địa bàn của hắn, đừng giở trò sau lưng. Nhưng Sử Thúy Hồng không biết điều, còn tưởng tiểu thiếu gia vẫn là cậu bé dễ bị họ bắt nạt khi xưa.
“A Cẩn, không còn sớm nữa.”
Đoạn Lê Cẩn nhìn đồng hồ, bữa sáng của họ coi như không kịp ăn nữa. Người phụ nữ Sử Thúy Hồng này...
“Nếu ăn xong bà không chết, thì từ đâu đến hãy cút về đó cho tôi. Chỗ của tôi không chứa nổi những vị ‘Đại Phật’ như các người.”
Hắn nhặt hai chiếc cặp trên ghế, đi ra ngoài để đến trường. Trình Gia Chú tiện tay cầm hai chai sữa, đưa một chai cho Đoạn Lê Cẩn.
“Một lát nữa chúng ta ra cổng trường ăn, quán đó bán bánh canh rau cải ngon lắm.”
“A Cẩn đã từng ăn rồi?”
“Ăn một lần rồi.” Lần đó hắn đói quá không chịu nổi nên mới đi ăn. Bánh canh ghẹ ở đó rất ngon, nhưng Gia Chú không ăn được đồ nhiều dầu mỡ, bánh canh rau cải cũng là một lựa chọn tốt. Trước đây, hắn còn định ăn thêm vài lần, nhưng Tân Dao đã nói sao hắn lại ăn mấy món ở hàng quán ven đường như thế. Mỗi lần đi ăn, cô ta đều kéo hắn đến nhà hàng cao cấp ăn đồ Tây. Từ đó, hắn không bao giờ ăn quán bánh canh đó nữa.
Tân Dao... Đoạn Lê Cẩn lấy điện thoại ra, gọi đến tổng đài ngân hàng. Tân Dao có một thẻ phụ của hắn. Nhà cô ta nghèo, chỉ đủ trả học phí, vì vậy tiền sinh hoạt, quần áo, túi xách cô ta mua, tất cả đều là tiền của hắn. Nếu khóa thẻ đó lại... Ha, không biết cô ta sẽ thế nào đây?