“Ở bên nhau, là ý như vậy sao? Tôi… không, trước đây cậu không nói như vậy. Cậu còn có bạn gái. Tôi là con trai. Cậu từng nói đồng tính thật ghê tởm. Tôi không phải đồng tính. Tôi chỉ là… chỉ là thích cậu thôi. Tôi không thích người con trai nào khác…” Trình Gia Chú nói năng lộn xộn, vẻ hoảng loạn của cậu khiến Đoạn Lê Cẩn đau lòng.
Hắn đã làm tổn thương Trình Gia Chú đến mức nào, bây giờ muốn bù đắp liệu có kịp không? Đoạn Lê Cẩn nhẹ nhàng ôm Trình Gia Chú vào lòng, giúp cậu bình tĩnh lại. “Là do tôi mắt mù không nhìn thấy điểm tốt của cậu. Tân Dao vốn không thích tôi, cô ta thích Ngụy Nguy. Ngụy Nguy, cậu biết chứ? Chính là cái tên mặt trắng học lớp bên cạnh đó. Hoa khôi và nam thần trường mới là một cặp. Đã như vậy, tại sao tôi còn phải níu kéo Tân Dao?”
Trình Gia Chú ngầm hận, khinh bỉ cái người đàn bà đê tiện Tân Dao kia, không kiểm soát được cảm xúc mà suýt nổi cơn thịnh nộ. “Tân Dao rõ ràng đang hẹn hò với cậu, cô ta dám sau lưng cậu mà nɠɵạı ŧìиɧ!”
Đoạn Lê Cẩn mỉm cười dịu dàng, vuốt nhẹ lưng Trình Gia Chú. Chỉ có người này mới không phản bội hắn, sẵn sàng đối tốt với hắn cả đời. Hắn đúng là mắt mù khi không nhìn thấu sự giả dối của Tân Dao. “Vậy nên, cậu đối với tôi tốt nhất đúng không? Vậy tôi làm sao có thể phụ lòng cậu được? Chú à, chúng ta bên nhau nhé. Mãi mãi bên nhau, không bao giờ xa rời, được không?”
Hắn chưa yêu Trình Gia Chú, nhưng hắn tin rằng yêu cậu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, từ từ đối tốt với cậu là được.
“Ầm!” Đầu óc Trình Gia Chú trống rỗng, đến khi tỉnh lại, ánh mắt ngạc nhiên mở lớn, đôi mắt tròn xoe tức thì tràn đầy nước mắt. Trong đầu rối bời, không biết là uất ức hay cảm động, hoặc có lẽ đây chỉ là một giấc mơ của Trình Gia Chú. Trong mơ, A Cẩn của cậu không ghét cậu, không chán ghét cậu, đối xử với cậu cực kỳ tốt, cực kỳ tốt.
Cậu cầu nguyện, trời ơi, gia sản nhà họ Trình cậu có thể không tranh, bọn họ muốn làm gì thì làm, nhưng có thể để cậu đừng tỉnh dậy không?
Bờ vai hắn ướt nhòe, Đoạn Lê Cẩn thở dài, giọng điệu dịu dàng: “Đây không phải mơ, là thật. Không tin cậu véo tôi xem tôi có đau không.”
“Phì~~” Trình Gia Chú nở nụ cười rạng rỡ, giống như đóa hoa đang nở bung, làm người ta không rời mắt. “Tôi làm sao nỡ? Nếu có véo cũng là véo tôi thôi.”
“Vậy tôi cũng không nỡ. Chúng ta đều không véo, cậu tin tôi là được.”
“Được.” Khi Đoạn Lê Cẩn còn hẹn hò với Tân Dao, hai người họ yêu đương thắm thiết, Đoạn Lê Cẩn cực kỳ chiều chuộng, chăm sóc cô ta, hận không thể coi cô ta như tổ tiên mà thờ phụng. Trình Gia Chú ghen tị, hận không thể khiến Tân Dao biến mất khỏi thế giới này, không bao giờ xuất hiện bên cạnh Đoạn Lê Cẩn nữa. Cậu từng có suy nghĩ cực đoan, thuê người gϊếŧ Tân Dao, bắt cóc Đoạn Lê Cẩn, sau đó nhốt hắn ở một nơi chỉ mình cậu có thể nhìn thấy.
Cậu đã nghĩ như vậy và cũng đã làm như vậy. May mà Vương Hạo Hiên phát hiện và ngăn cản kịp thời, nếu không cậu thật sự gϊếŧ Tân Dao, A Cẩn sẽ hận cậu cả đời, càng không muốn gặp cậu. Bây giờ A Cẩn lại nói đã nghĩ thông, nhận ra điểm tốt của cậu và muốn ở bên cậu.
Thật may mắn.
“A Cẩn, cậu cần tiền gấp lắm sao? Tôi có một ít, không biết có đủ không.” Vừa rồi cậu nghe thấy Đoạn Lê Cẩn xin tiền mẹ hắn. Cậu biết rõ con người Đoạn Lê Cẩn, hắn không hòa thuận với ba mẹ. Cho dù có bị người ta đánh đến trọng thương, nợ nần chồng chất, sống chết ở ngoài, hắn cũng sẽ không cầu cứu ba mẹ. Chẳng lẽ hắn thật sự thiếu tiền đến mức phải xin họ?
Đoạn Lê Cẩn sửng sốt. Từ trước đến nay chỉ có Tân Dao xin tiền hắn, không ngờ Trình Gia Chú lại muốn đưa tiền cho hắn. Không kìm được, hắn nhẹ xoa đầu Trình Gia Chú, mái tóc mềm mại, rất dễ chạm. Trên khuôn mặt hắn vẫn giữ nụ cười dịu dàng. “Cậu cũng biết gia đình chúng tôi rồi đấy. Ông nội già cả, sớm muộn gì cũng sẽ buông tay. Tôi không thân với Đoạn Chính Đường. Dù ông nội có bảo vệ tôi, Đoạn Chính Đường cũng sẽ không giao tập đoàn Đoạn thị cho tôi. Huống hồ, ông ta còn có con riêng.”
Trình Gia Chú chớp mắt, hàng mi dài cong vυ't như lông vũ vương sương, “Con riêng?” Bác Đoạn... Đoạn Chính Đường từ khi nào lại có con riêng?
“Trước khi tôi sinh ra, ông ta đã có con riêng. Nếu tôi đoán không sai, sang năm ông ta sẽ đưa đứa con riêng đó về nhà họ Đoạn.”
Ông chủ giàu có nuôi tình nhân không phải chuyện gì lạ, huống hồ là Đoạn Chính Đường. Chỉ là lúc đó Đoạn Chính Đường chắc chưa kết hôn nhỉ? Con riêng còn lớn hơn cả A Cẩn. Nếu ông nội buông tay, tranh chấp gia sản nhà họ Đoạn... A Cẩn có phải sẽ gặp nguy hiểm không?
“Có cần tôi giúp cậu giải quyết đứa con riêng đó không?” Chỉ cần A Cẩn của cậu mở lời, đừng nói con riêng, ngay cả Đoạn Chính Đường, cậu cũng dám ra tay.
Đoạn Lê Cẩn khẽ chạm vào mũi Trình Gia Chú, “Cậu sao không nghĩ đến chính mình chứ. Nếu cậu động đến hắn, Đoạn Chính Đường sẽ không tha cho cậu. Cái cánh bé nhỏ còn chưa cứng cáp đã muốn bay à?”
“Vậy phải làm sao? Hắn quay về không phải sẽ trở thành mối đe dọa lớn với cậu sao? Không chừng còn âm thầm tìm cách hãm hại cậu.”
Đúng, mối đe dọa.
Kiếp trước, tại sao hắn lại một lòng tin rằng Đoạn Tề Hồng là anh trai mình, sẽ không làm hại hắn, còn là người tốt. Ngay cả người ngoài như Trình Gia Chú cũng nhìn ra Đoạn Tề Hồng sẽ trở thành mối đe dọa với hắn.
“Tiểu Gia Chú yên tâm, mọi chuyện cứ để tôi lo.” Khi con sói thiện lành bỏ đi sự thiện lành, nó vẫn là sói, chỉ là một con sói tràn đầy ác ý mà thôi.
“Cậu nhỏ tuổi hơn tôi.” Trình Gia Chú trừng mắt tròn xoe.
“Được rồi, được rồi, tôi nhỏ hơn cậu.”
Đến chiều, Đoạn Lê Cẩn không đưa Trình Gia Chú về nhà họ Trình, mà tìm lý do để giữ cậu lại biệt thự. Bác sĩ riêng mà nhà họ Đoạn mời đã đến kiểm tra bệnh cho Trình Gia Chú. Không kiểm tra thì thôi, vừa kiểm tra đã làm Đoạn Lê Cẩn sợ đến tim đập thình thịch, khuôn mặt suýt trắng bệch.
Trình Gia Chú bị bệnh dạ dày, chỉ cần quên ăn là cơn đau sẽ lan đến tận xương, cơ thể gầy yếu, thiếu dinh dưỡng trầm trọng, hiện tại còn đang bị cảm! Sức khỏe của Trình Gia Chú không tốt, hắn biết, từ nhỏ đã vậy. Nhưng bệnh dạ dày... Nghĩ đến kiếp trước, khi Vương Hạo Hiên đưa bản báo cáo chẩn đoán, Trình Gia Chú bị phát hiện ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sống không lâu. Vì vậy, cậu mới bất chấp cùng Đoạn Tề Hồng đồng quy vu tận...
May mắn thay, bây giờ phát hiện sớm.
“Bác sĩ Triệu, cậu ấy bình thường cần chú ý điều gì, có món gì cần kiêng không?” Gia Chú bị bệnh dạ dày, chẳng lẽ nhà họ Trình thật sự không cho cậu ấy ăn cơm? Hôm qua bọn họ còn nhốt Gia Chú lại, mặc dù nguyên nhân vẫn là vì hắn, nhưng Trình Xương Vận, hy vọng bọn họ đừng đến tìm hắn nữa, nếu không...
Bác sĩ Triệu tên thật là Triệu Niên, tuổi không lớn, khoảng hơn bốn mươi, đeo kính, trông rất lịch sự. Triệu Niên liếc nhìn Trình Gia Chú một cái, đoán rằng họ là bạn tốt. “Kiêng đồ cay hoặc các món kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh. Bệnh dạ dày không đáng sợ, Trình thiếu chỉ cần chăm sóc tốt là được.”
“Cảm ơn bác sĩ Triệu. Ngoài ra, cũng phiền bác sĩ đến nhà họ Đoạn kiểm tra toàn diện cho ông nội tôi. Ông hay nói bị đau đầu nhưng không chịu đi khám.”
Ông cụ tính tình kiêu ngạo, cảm cúm cũng không đi khám, nói vài ngày sẽ tự khỏi. Trước đây từng bị ngất, tưởng là do cao huyết áp không đáng ngại, nghỉ ngơi một lúc là ổn, nhưng mọi người đều xem nhẹ, thực ra ông đã bị ngất nhiều lần.
Triệu Niên gật đầu, đúng lúc ông phải qua đó. Thiếu gia đã lên tiếng, ông cụ nhất định sẽ không từ chối.