Trường học là nơi thanh xuân gửi gắm, là nơi tình cảm chớm nở của những thiếu niên thiếu nữ. Có những mối tình có kết thúc viên mãn, cũng có những mối tình còn nhiều tiếc nuối. Nếu các nhân viên công sở có cơ hội trở lại tuổi thanh xuân, quay về thời kỳ sôi nổi, nhiệt huyết của mình, chắc chắn họ sẽ vô cùng vui sướиɠ.
Vận may của Đoạn Lê Cẩn không được tốt lắm. Ngay ngày đầu đến trường đã gặp kỳ thi tháng. Hắn kiên nhẫn ngồi trên ghế làm bài. Đã bao lâu rồi hắn không đọc sách? Ngay cả bản thân cũng không nhớ nữa. Nhưng dù sao hắn cũng đã thi đậu vào trường đại học danh tiếng. Thời trung học hắn đã làm rất nhiều đề, nên kỳ thi tháng nhỏ bé này không làm khó được hắn.
Chỉ mới qua nửa giờ, Đoạn Lê Cẩn đã nhanh chóng làm xong bài. Trong ánh mắt ngạc nhiên của giáo viên và học sinh, hắn bước lên nộp bài. Giáo viên còn tưởng tiểu thiếu gia phá phách viết linh tinh trên giấy. Nhưng khi cầm bài thi của hắn lên, thầy kinh ngạc: Toàn bộ... toàn bộ đều đúng? Làm sao có thể? Từ bao giờ cậu ta làm bài kiểm tra vượt qua được 2 điểm chứ?!
Ý nghĩ đầu tiên của giáo viên là liệu Đoạn Lê Cẩn có gian lận không? Nhưng suốt quá trình, ông không thấy hắn làm bất kỳ hành động khả nghi nào cả?!
Chẳng lẽ, trong lúc họ không biết, Đoạn Lê Cẩn đã âm thầm chăm chỉ học hành và thực chất là một học bá?
Đoạn Lê Cẩn và Trình Gia Chú không học chung lớp. Sau khi ra khỏi phòng thi, hắn vội vàng đi tìm "Tiểu Gia Chú " của mình. Thành tích của Trình Gia Chú rất tốt, từ cấp hai đã học lớp trọng điểm. Qua ô kính, hắn thấy người kia đang ngồi ở góc cuối cùng của lớp, cẩn thận làm bài, ánh mắt hắn dịu dàng hẳn đi.
Nhờ giọng điệu mạnh mẽ của hắn, nhà họ Trình không dám gọi Trình Gia Chú về nhà. Sự nhượng bộ này khiến Đoạn Lê Cẩn rất hài lòng. Nhà họ Trình có thông minh đến đâu thì cũng không thể thay đổi được ý định của hắn, dù họ có chửi mắng, dọa nạt như mấy bà chanh chua đi nữa.
Trình Gia Chú dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Dáng vẻ ngốc nghếch của Đoạn Lê Cẩn khiến cậu bật cười, nhanh chóng tăng tốc làm bài. Chỉ là một kỳ thi tháng nhỏ thôi, với cậu không cần phải dốc toàn lực, chỉ cần đủ điểm là được.
Cậu là người đầu tiên nộp bài, sau đó bước ra khỏi phòng thi.
"A Cẩn."
Đoạn Lê Cẩn khoác vai Trình Gia Chú: "Đi, chúng ta đến căng-tin."
Học gần hai năm cấp ba, giờ họ mới biết căng-tin mở cửa cả ngày. Ăn mãi đồ nhà, giờ họ muốn thử đồ ở căng-tin một lần.
"Gia Chú, sáng nay chúng ta chẳng phải vừa ăn bánh canh sao, cậu lại đói rồi à?"
"Không đói, chỉ muốn xem căng-tin bán gì thôi. Chúng ta phải ăn hết đồ ngon của trường, không uổng công quay lại học cấp ba một lần nữa. Sau này chúng ta sẽ đi ăn đặc sản quanh trường đại học, rồi khi đi làm, tôi làm ông chủ, chúng ta sẽ đi khắp thế giới, ăn hết mỹ vị nhân gian."
Trình Gia Chú khẽ bĩu môi, trong lòng khá kinh ngạc. Trời ạ, học đại học? Với thành tích của Đoạn Lê Cẩn, hắn có thể thi đậu được sao? Còn lớn lên làm ông chủ nữa? Không phá công ty là tốt lắm rồi! Nhưng nghĩ lại cũng không phải không thể, miễn là hắn thực sự hành động, dù sao A Cẩn của cậu cũng không phải người dễ làm được mọi chuyện.
Để đến căng-tin, họ phải đi ngang qua ký túc xá nữ sinh. Thật không may, Đoạn Lê Cẩn lại chạm mặt Tân Dao. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Thiên đường có lối cô ta không đi, địa ngục không cửa lại tự vào.
Tân Dao quả thực có nhan sắc kiều diễm, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn mịn màng như đậu hũ, khoác trên mình chiếc váy liền thân màu xanh phấn hàng hiệu giá mấy chục nghìn tệ. Đôi chân dài trắng nõn được điểm xuyết bởi đôi sandal pha lê ngọc trai giá vài nghìn tệ, vòng eo nhỏ nhắn thanh mảnh dễ dàng ôm gọn trong tay. Chiếc túi đeo vai của cô ta cũng là phiên bản giới hạn, giá đến vài chục nghìn tệ.
Bên cạnh Tân Dao là vài cô gái khá xinh đẹp, một trong số đó ngưỡng mộ đến mức không kiềm chế được:
“Dao Dao, chiếc túi này của cậu là phiên bản giới hạn phải không? Tớ muốn mua mà cũng không mua được. Đoạn Lê Cẩn đối với cậu thật quá tốt, tớ thật sự ghen tị với cậu đấy.”
Nghe đến tên Đoạn Lê Cẩn, trên gương mặt Tân Dao hiện rõ vẻ chán ghét và khinh thường:
“Đừng nhắc đến anh ta nữa. Anh ta chỉ là một tên lưu manh, tớ đâu có hẹn hò với anh ta.”
Cô bạn kia nghi hoặc:
“Sao có thể thế được? Ai mà chẳng biết cậu bây giờ là bạn gái của Đoạn Lê Cẩn. Hơn nữa, dù anh ta là lưu manh đi chăng nữa, nhưng đối với cậu đúng là thật lòng mà.”
Tân Dao cười lạnh:
“Tốt với tớ? Còn không phải vì anh ta thấy tớ xinh đẹp sao? Đàn ông nào chẳng thích mỹ nữ, Đoạn Lê Cẩn chẳng qua là có tiền, ngoài tiền ra thì anh ta còn gì nữa đâu.”
Trong lòng Tân Dao, chính Đoạn Lê Cẩn đã dùng tiền trói buộc cô ta, ép buộc cô ta làm bạn gái hắn, vì vậy cô ta cảm thấy ghê tởm hắn vô cùng. Trong mắt cô ta, chỉ có người như Ngụy Nguy mới là bạch mã hoàng tử đích thực. Dù anhkhông có tiền, nhưng lại học hành chăm chỉ, sống tích cực, luôn chuẩn bị chu đáo cho tương lai. Cô ta tin rằng Ngụy Nguy chắc chắn sẽ tạo dựng được sự nghiệp cho mình. Người cô ta nên ở bên chính là kiểu như Ngụy Nguy.
Trường học yên bình, môi trường thanh nhã. May mà Đoạn Lê Cẩn bị tai nạn xe nên đang ở nhà dưỡng thương, nếu không nơi tuyệt đẹp này sẽ bị hắn làm rối loạn. Đợi vài ngày nữa, cô ta đi thử vai và nhận được vai nữ chính, đến lúc đó sẽ đá bay Đoạn Lê Cẩn để ở bên Ngụy Nguy. Đoạn Lê Cẩn thích đi đâu thì cứ đi đó!
“Được rồi, các cậu đừng thì thầm nữa. Tớ nói thật, Đoạn Lê Cẩn không phải người tốt đâu, tớ và anh ta không có mối quan hệ yêu đương gì cả. Hôm nay tớ mời, đi thôi, tớ mời các cậu uống trà chiều.”
Cách đó không xa, hai người đang đi theo sau nghe thấy vậy. Trình Gia Chú tức đến mức mặt đen lại, giận dữ nói:
“Cái con đàn bà đê tiện đó, đã nhận lợi từ cậu còn nói xấu cậu? Cho cô ta tiền, mua nhà cho gia đình cô ta, mà cô ta không biết cảm ơn à? Lương tâm bị chó ăn rồi chắc? Tớ đã bảo cậu rồi, cái loại phụ nữ đê tiện đó không đáng đâu, vậy mà cậu cứ coi cô ta như báu vật. Rốt cuộc cô ta có gì hay ho chứ?”
Ban đầu Đoạn Lê Cẩn cũng rất tức giận, nhưng khi thấy vẻ mặt giận dữ phồng má của Gia Chú, không hiểu sao lại cảm thấy dễ thương, tâm trạng tốt lên hẳn:
“Đừng lo, lát nữa sẽ có kịch hay để xem.”
Trình Gia Chú lập tức dựng thẳng tai:
“Kịch gì cơ?”
Trường trung học Hồng Diệp là trường quý tộc, học sinh ở đây đều là con nhà giàu. Vì vậy, thức ăn trong căng-tin cũng phải tinh tế và đẹp mắt, vừa ngon miệng vừa sang trọng. Buổi trà chiều mà Tân Dao nói được tổ chức ở vườn hoa hồng trắng, nơi các tiểu thư thường đến đọc sách, uống trà và trò chuyện. Tất nhiên, muốn vào đó phải trả phí.
Những chiếc bánh ngọt tinh tế, rượu sâm panh phù hợp với lứa tuổi của họ, một bàn ăn có thể tốn đến bảy tám nghìn tệ. Dù trong túi học sinh không có nhiều tiền mặt, nhưng ai cũng có thẻ ngân hàng riêng, chỉ cần quẹt thẻ là xong.
Trong căng-tin, thức ăn bày biện phong phú. Đoạn Lê Cẩn quyết định sau này hai người họ có thể đến đây ăn, khỏi phải để Gia Chú của hắn dậy sớm ăn sáng. Hắn lấy một số món ăn nhẹ như bánh bao thủy tinh, kem dừa nghiền cùng ít hoa quả, rồi lên tầng hai chọn một bàn có thể nhìn thấy toàn cảnh khu vườn hoa mà ngồi xuống.
Hai người nhìn bốn cô gái bước vào vườn hoa hồng trắng. Ngoài trời nắng đẹp, không khí tràn ngập hương hoa, hôm nay rất hợp để uống trà chiều.
Tân Dao gọi không ít món bánh ngọt đắt tiền. Những chiếc bánh ngọt tinh xảo trông khiến người ta thèm thuồng. Ba cô gái còn lại không ngần ngại gọi thêm món mình thích như bánh và đĩa trái cây.
Khi các cô gái tụ tập, chủ đề trò chuyện không gì ngoài những chuyện ngồi lê đôi mách, bàn về cậu con trai nào trong trường, mẫu bạn trai lý tưởng, mỹ phẩm nào tốt, hoặc trường đại học nào đáng thi vào.
Thời gian trôi qua, Tân Dao gọi người phục vụ đến để thanh toán thì chuyện xấu hổ xảy ra.
Người phục vụ lễ phép nói:
“Tiểu thư, thẻ của ngài không thanh toán được, tài khoản không đủ số dư.”
Tân Dao kinh ngạc: Sao thẻ của cô ta lại không còn tiền được? Cô ta lấy ra một chiếc thẻ khác, người phục vụ vẫn thử lại một lần nữa và lễ phép nói:
“Tiểu thư, chiếc thẻ này cũng không thể thanh toán.”