“Chúc Chu thiếu gia mã đáo thành công! Lần này, cái tên công tử bột kia chắc chắn phải chịu khổ.” Những kẻ thuộc thế gia khác vội nâng chén nịnh nọt, không ngừng buông lời tâng bốc.
“Đợi Chu gia chủ lên ngôi thành chủ, chúng ta lại đến đây ăn mừng. Hôm nay cứ say cho đến lúc trời sáng!” Kẻ hùa theo cũng chẳng phải chỉ có một người.
...
Ngay khi Triệu tứ tiểu thư cùng đám người kia đang hớn hở chúc tụng, từ hậu viện tửu lâu bỗng vang lên một tiếng hừ nhẹ tựa như gió thoảng. Một tên lính gác ngầm ẩn mình sau hòn giả sơn bỗng mềm nhũn ngã xuống đất. Ngay sau đó, hai bóng người hiện ra giữa ánh trăng mờ, chính là Mộc Hàn Yên và Tư Dung.
“Thật không ngờ, hậu viện của một tửu lâu nhỏ bé mà lại được canh phòng cẩn mật đến thế.” Tư Dung ném viên gạch trong tay, giọng đầy cảm thán.
Tửu lâu của Chu gia nhìn từ bên ngoài chẳng có gì đặc biệt, trông không khác mấy với những tửu lâu bình thường. Thế nhưng, khi bước chân đến gần hậu viện, sự cảnh giác lại tăng lên rõ rệt. Trên đường tiến vào, hai người đã phải hạ gục ít nhất mười hai tên lính gác ngầm mới có thể đến được đây mà không làm kinh động đến bất kỳ ai.
May thay, hậu viện này cách xa khu chính của tửu lâu, vị trí lại cực kỳ hẻo lánh. Sau khi dọn sạch mười hai tên lính gác ngầm, xung quanh đã chẳng còn mối nguy nào khác.
Tư Dung liếc nhìn Mộc Hàn Yên, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ tò mò.
Mười hai tên lính gác ngầm kia, có năm tên là do hắn phát hiện, nhưng bảy tên còn lại đều bị Mộc Hàn Yên phát hiện trước. Điều này khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Từ trước đến nay, Tư Dung luôn tự tin vào khả năng quan sát nhạy bén của mình. Vậy mà giờ đây, hắn thật sự không hiểu nổi, làm sao Mộc Hàn Yên lại có thể phát hiện những tên lính kia nhanh hơn hắn một bước. Chưa kể, mỗi lần ra tay, nàng đều dứt khoát và chính xác, chỉ một viên gạch là kết thúc một mạng, gọn gàng lão luyện đến mức khiến người ta không khỏi thán phục. Dẫu cho hắn từ nhỏ đã lăn lộn trong nghề đánh cướp, cũng không thể đạt đến trình độ này.
Vị đại công tử nổi tiếng vô dụng kia, trong mắt Tư Dung, ngày càng trở nên khó đoán.
“Chu gia đã cắm rễ tại Hắc Thạch Thành hàng trăm, thậm chí gần cả ngàn năm, có thể nói là căn cơ vững chắc. Sao họ có thể mãi cam tâm tình nguyện đứng dưới người khác? Đối với vị trí thành chủ, họ đã sớm nhắm đến. Tửu lâu này chính là một trong những cứ điểm mà Chu gia âm thầm xây dựng để bồi dưỡng thế lực.” Mộc Hàn Yên cười nhạt, giọng nói trầm tĩnh mà sắc bén.
Thực ra, không chỉ Chu gia, mà cả Triệu gia lẫn các gia tộc lớn khác cũng đã sớm có ý định tranh đoạt vị trí thành chủ. Dù Mộc gia không hề lơ là, họ lại chỉ chú ý đến những động tĩnh từ đại viện của các gia tộc này, mà bỏ qua những sản nghiệp nhỏ lẻ, ít được chú ý. Tửu lâu của Chu gia chính là một ví dụ điển hình. Chuyện này, Tư Dung dĩ nhiên không thể biết.
Mộc Hàn Yên lại khác. Nàng biết rõ bởi kiếp trước, khi các đại thế gia liên thủ chống lại Mộc gia, thực lực ẩn giấu của tửu lâu này đã bị phơi bày ra ánh sáng.
“Hóa ra là vậy. Hôm nay chúng ta đến đây để nhổ tận gốc cứ điểm này sao?” Tư Dung có phần phấn khích, nhưng rồi chợt nhận ra điều gì đó không đúng. Nếu muốn đối phó với Chu gia, lẽ ra phải là các trưởng lão hoặc gia chủ Mộc gia ra tay. Một công tử bột như Mộc Hàn Yên lại đến đây, liệu có thể làm được chuyện gì?
Hắn biết rõ, không thể vì hạ gục vài tên lính gác mà xem nhẹ thực lực thực sự của tửu lâu này. Chỉ cần nghĩ một chút cũng hiểu, những cao thủ mà nơi này âm thầm bồi dưỡng, tuyệt đối không dễ đối phó như những tên lính gác vừa rồi.
Hơn thế nữa, mục tiêu chính của họ là đối phó Triệu tứ tiểu thư. Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến tửu lâu của Chu gia chứ?
Càng nghĩ, Tư Dung càng không hiểu, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Mộc Hàn Yên.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta đâu cho rằng chỉ với chút sức lực của chúng ta mà có thể làm được chuyện lớn đến vậy.” Nụ cười của Mộc Hàn Yên mang theo nét ranh mãnh, giọng nói lại càng thêm phần bí ẩn, “Hôm nay đến đây, chẳng qua là để mượn tạm nhà họ Chu một món đồ mà thôi.”