Thần Toán Đại Tiểu Thư

Chương 33: Đến trộm heo ư?

"Mượn? Đại công tử dùng từ nhẹ nhàng quá đấy, hắc hắc." Tư Dung cười đểu, giọng nói đầy vẻ giễu cợt. Ngay cả ám tiêu cũng bị đánh ngất hơn chục người, thế này mà còn gọi là mượn sao?

"Được thôi, vậy thì cứ coi như là trộm đi." Mộc Hàn Yên cũng cười, giọng điệu ung dung, phong thái đường hoàng vô cùng.

Tư Dung đưa mắt nhìn quanh cái sân vườn có phần giản dị, suy nghĩ mãi vẫn không đoán ra nàng định trộm thứ gì, và thứ đó có liên quan gì đến kế hoạch của nàng. Trong lòng hắn lại càng thêm hiếu kỳ về Mộc Hàn Yên.

"Đừng đứng đó đoán già đoán non nữa, theo ta." Mộc Hàn Yên bước thẳng đến bên hòn non bộ ở góc hậu viện, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt đá. Tiếng cơ quan cạch cạch vang lên, hòn non bộ từ từ dịch chuyển sang một bên, để lộ ra một đường hầm cao hơn đầu người.

Tư Dung há miệng, không giấu được sự kinh ngạc: Làm sao nàng biết ở đây có một đường hầm? Hơn nữa, nàng còn biết rõ cả cơ quan khởi động. Nếu đổi lại là người khác, chỉ cần nhìn động tác thuần thục của nàng, chắc chắn sẽ nghĩ đây là nhà của nàng ấy.

Mộc Hàn Yên thoáng nhìn qua vẻ ngạc nhiên của hắn, nhưng cũng chẳng buồn giải thích. Đường hầm này vốn phải đến vài năm sau, khi Chu gia cùng một số gia tộc khác hợp sức gây khó dễ cho Mộc gia, mới bị Mộc gia phát hiện. Theo lý mà nói, nàng không nên biết gì về nó lúc này. Nhưng nàng cũng chẳng có cách nào giải thích chuyện này.

Thấy Mộc Hàn Yên không định nói gì, Tư Dung chỉ đành yên phận làm hộ vệ, lặng lẽ theo sát phía sau nàng.

Hai bên vách đường hầm, cứ cách mười bước lại có một ngọn đèn dầu, ánh sáng lờ mờ nhưng đủ để nhìn rõ lối đi dưới chân. Tuy không biết đường hầm này dẫn đến đâu và chứa đựng bí mật gì, nhưng chỉ cần nhìn cách Chu gia cẩn thận bố trí ám tiêu quanh viện, cũng có thể đoán được nơi này không hề đơn giản. Vì vậy, Tư Dung vẫn giữ cảnh giác cao độ, ngón tay luôn đặt trên chuôi kiếm.

"Không cần căng thẳng như vậy, hiện tại chắc chắn không có nguy hiểm gì đâu." Mộc Hàn Yên nói, giọng điệu bình thản.

Tư Dung hơi thả lỏng, nhưng trong lòng lại càng thêm tò mò. Rốt cuộc nơi này cất giấu điều gì, mà sao nàng lại tỏ ra quen thuộc đến thế?

Đường hầm không dài, chỉ khoảng bốn năm mươi trượng. Đi qua một khúc quanh, trước mắt hiện ra một đại sảnh rộng lớn, cao hơn một trượng. Bốn phía đều được xây bằng đá hoa cương nguyên khối, trông vô cùng vững chắc, thoạt nhìn không khác gì một địa lao.

Ở trung tâm đại sảnh, có một cái l*иg giam nhỏ hơn một chút. L*иg được làm bằng tinh kim cương, những thanh chắn to bằng ngón tay trẻ con, vững chãi đến mức khó lòng phá vỡ.

Khi nhìn rõ thứ bị nhốt trong l*иg, Tư Dung lập tức há hốc miệng.

"Ờ... cái... cái này... Đại công tử, nếu người muốn ăn thịt heo, thật sự không cần phải trộm, à không, mượn... ừm, không cần phiền phức thế này đâu. Trong trang viên của ta chắc chắn có nuôi mà. Hơn nữa, dù heo nhà không thơm bằng heo trộm, chẳng phải cũng nên đợi nó béo lên rồi mới ra tay sao?" Tư Dung nuốt nước miếng, lắp bắp nói, giọng đầy khó khăn. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn choáng váng, đến mức nói năng cũng không trôi chảy. Cái chuyện trộm với mượn này, thực sự làm lưỡi hắn xoắn cả lại.

Chỉ thấy bên trong l*иg giam, một chú heo con màu hồng phấn đang nằm nghiêng, ngủ say sưa, nước miếng chảy đầy đất. Chú heo con không lớn lắm, chỉ chừng hai ba tháng tuổi, trắng trẻo mập mạp, béo tròn đáng yêu, trên người còn ánh lên màu hồng nhạt. Tuy món heo sữa quay nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng nhìn dáng vẻ dễ thương này, ngay cả một người đàn ông như Tư Dung cũng không nỡ lòng nào ra tay.