Mộc Hàn Yên dẫn theo Hoa Nguyệt và Tư Dung đi thẳng tới phía bắc thành, đứng ở góc phố, từ xa dõi mắt nhìn về một tửu lâu. Tửu lâu này thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng bên trong lại chất chứa không ít điều bí ẩn. Mà chủ nhân thực sự đứng sau tửu lâu này chẳng phải ai xa lạ, chính là Chu gia - một thế gia danh tiếng với bề dày lịch sử ở Hắc Thạch Thành.
Lần này, những kẻ chủ mưu đứng sau âm mưu vu oan nàng tội cưỡng bức Triệu tứ tiểu thư, thực chất là Triệu gia, Chu gia và một vài thế gia nhỏ khác. Còn Mộc Thành, chỉ là một quân cờ trong tay bọn chúng. Ngay cả khi sự thật được phơi bày và Mộc Hàn Yên được minh oan, thì người chịu tội thay cũng chỉ là Mộc Thành. Bởi lẽ Triệu tứ tiểu thư là kẻ bị hại, hơn nữa, nàng ta còn là một người phụ nữ đầy mưu mô và xảo trá.
Triệu tứ tiểu thư trước mặt người đời luôn tỏ ra e lệ, yếu đuối, chỉ cần một chút cớ là đã rơi nước mắt, khiến người khác nghĩ rằng nàng bị ức hϊếp đến đáng thương. Không ít tiểu thư thế gia đã từng dính bẫy của nàng, còn chưa kịp làm gì thì nàng đã vội vàng khóc lóc đầy ủy khuất, sau đó lại cầu xin tha thứ, nói rằng tất cả đều là lỗi của nàng, không liên quan đến người khác. Chính sự giả vờ thiện lương ấy khiến người ngoài càng thêm thương cảm, ca ngợi nàng là người chịu ủy khuất mà chẳng hề trách ai, thật là một bậc hiền lương. Thủ đoạn giả dối này của Triệu tứ tiểu thư quả thực đã được rèn luyện đến mức tinh thông. Vì thế, ở Hắc Thạch Thành, nữ nhân khác e dè mà tránh xa nàng, chỉ có nam nhân là thường xuyên qua lại.
Bị một người phụ nữ như vậy tính kế, quả thực khiến Mộc Hàn Yên không khỏi cảm thấy ghê tởm. Vì vậy, hôm nay nàng quyết định phải tính sổ cho rõ ràng.
“Hoa Nguyệt, ta muốn ngươi làm như thế này…” Mộc Hàn Yên quay sang dặn dò Hoa Nguyệt. Nghe xong, Hoa Nguyệt gật đầu đáp lời, trong mắt ánh lên vẻ kiên định.
“Tư Dung, ngươi đi theo ta.” Nói với Tư Dung xong, Mộc Hàn Yên nhìn con phố trước mặt. Lúc này, mặt trời đã lên cao, dòng người trên phố càng lúc càng đông đúc. Nàng tin rằng vở kịch hay sắp tới sẽ vô cùng đặc sắc.
…
Trong hậu viện của tửu lâu, tại một gian chính sảnh.
Triệu tứ tiểu thư mặt đỏ hồng, đang nâng chén rượu thứ hai. Vốn dĩ nàng không có thói quen uống rượu vào sáng sớm, nhưng gần đây tâm trạng rất tốt, đặc biệt là hôm nay, mọi kế hoạch đã được bàn bạc xong xuôi.
“Ông nội ta đã kết nối với những người của các thế gia lớn, chỉ cần chờ thêm hai ngày nữa, chúng ta sẽ cùng kéo đến phủ thành chủ đòi công đạo. Đợi thời cơ chín muồi, sẽ liên hợp thách đấu. Ta muốn xem, lần này thành chủ sẽ làm sao thoát thân. Có một đứa con trai vừa ngu xuẩn vừa ăn chơi trác táng như vậy, đúng là phúc phần của hắn mấy đời mới có được. Ha ha ha! Không lâu nữa, vị trí thành chủ chắc chắn sẽ đổi người thôi.” Thiếu niên cười ngạo nghễ, không chút kiêng dè, chính là Chu Khởi - Chu nhị thiếu gia của Chu gia. Chu Khởi là kẻ gian xảo, thích dùng những thủ đoạn hèn hạ để đạt được mục đích. Cha hắn không ưa, nhưng ông nội hắn - gia chủ Chu gia, lại rất coi trọng. Ông luôn cho rằng sau này Chu gia có thể dựa vào Chu Khởi để làm rạng danh tổ tông, thậm chí còn gọi những thủ đoạn bẩn thỉu của hắn là “người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết”.
“Đến lúc ông nội ngươi làm thành chủ, ngươi sẽ là người lập công lớn. Đừng quên ta đấy.” Triệu tứ tiểu thư mặt ửng đỏ, ánh mắt lả lơi nhìn Chu Khởi, giọng nói đầy ẩn ý.
“Sao ta có thể quên được, tri kỷ của ta. Sau này nàng sẽ là chính thất phu nhân được ta cưới hỏi đàng hoàng.” Chu Khởi cười ha ha, nụ cười mang vẻ nông cạn. Nhưng trong lòng lại cười nhạo, hắn nào có ý định cưới người đàn bà này. Ngoài mặt thì một đằng, trong bụng lại nghĩ một nẻo, giả dối đến ghê tởm. Cưới nàng về chỉ tổ khiến gia đình bất hòa. Hắn vẫn thích những nữ nhân dịu dàng, đoan trang hơn. Dù hắn ưa dùng thủ đoạn bất chính, nhưng không có nghĩa là hắn lại thích những người phụ nữ âm hiểm, độc ác như Triệu tứ tiểu thư. Ít nhất, điểm này Chu Khởi vẫn tự ý thức rất rõ về tâm tính của mình.