Thần Toán Đại Tiểu Thư

Chương 30: Đi đòi chút lợi tức

Mộc Hàn Yên ngẫm nghĩ một hồi, đôi mày khẽ chau lại. Đời trước, dường như cũng vào khoảng thời gian này, phụ thân nàng bế quan suốt ba tháng liền. Nghe nói, hình như là vì giao đấu với người khác mà bị trọng thương.

Khi ấy, vì phụ thân lạnh nhạt, xa cách, cộng thêm sự khinh miệt và giễu cợt của tộc nhân, Mộc Hàn Yên dần trở nên cô độc, tính tình cũng trở nên kỳ quái, chẳng mảy may quan tâm đến chuyện gì. Nhưng bây giờ ngẫm lại, nàng dần hiểu ra mọi chuyện: Phụ thân có lẽ đã giao đấu với thích khách áo đen kia để bảo vệ nàng, và vì thế mà chịu trọng thương.

Thế nhưng, khi đó nàng lại bị oán hận che mờ mắt, chẳng hề nhận ra điều này. Thậm chí, suốt một thời gian dài, nàng còn lạnh lùng, không thèm đoái hoài đến phụ thân.

Hóa ra, người phụ thân luôn tỏ vẻ lạnh lùng ấy lại dùng cách riêng của mình để âm thầm quan tâm và bảo vệ nàng, giống như đệ đệ vậy.

Từng dòng cảm xúc ấm áp dâng lên trong lòng, tựa như dòng suối ngọt lành, nhưng lại xen lẫn sự tự trách và áy náy khó diễn tả thành lời.

Phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, kiếp trước các người đã vì con mà chịu quá nhiều thiệt thòi. Kiếp này, khi con được trọng sinh, con tuyệt đối không để các người phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Con thề sẽ dùng cả sinh mạng này để bảo vệ các người! Mộc Hàn Yên âm thầm hạ quyết tâm.



Một đêm yên bình không mộng mị, sáng sớm, Mộc Hàn Yên vươn vai thật mạnh, cảm thấy toàn thân thư thái. Nàng đưa tay sờ chiếc la bàn trước ngực, trên môi nở một nụ cười nhẹ, rồi mới từ từ bước xuống giường. Đã lâu lắm rồi, nàng mới được ngủ ngon và thoải mái đến như vậy.

Hôm nay, tâm trạng thật sự rất tốt.

Nếu đã vậy, phải làm gì đó để tâm trạng càng tốt hơn nữa thôi.

Từ chuyện của Nguyên Thiên Ba, Mộc Hàn Yên nhận ra rằng việc xây dựng niềm vui trên nỗi đau của kẻ khác, đặc biệt là những kẻ có ân oán với mình, thật sự khiến lòng người nhẹ nhõm. Hôm nay, hãy đi tính món nợ mà đáng ra đã phải tính từ lâu.

Tứ tiểu thư Triệu gia, ngươi đã sẵn sàng chưa?

Đôi mắt Mộc Hàn Yên khẽ nheo lại, ánh lên vẻ sắc lạnh.

Sau khi ăn sáng xong, vừa bước ra khỏi sân, nàng đã thấy Hoa Nguyệt và Tư Dung đứng đợi sẵn bên ngoài. Vừa thấy Mộc Hàn Yên, hai người lập tức theo sau. Nàng liếc qua họ, nhận ra khí chất của cả hai hôm nay khác hẳn so với hôm qua. Rõ ràng là tối qua họ đã dốc sức tu luyện, hơn nữa còn tiến bộ rất lớn.

Mộc Hàn Yên thầm nghĩ, thật là so người với người chỉ khiến bản thân tức chết! Hai kẻ này sao lại nghịch thiên như vậy chứ? Nhìn lại mình, vẫn chỉ là một con gà yếu ớt, còn bọn họ ít nhất cũng sắp thành gà trống rồi.

"Hôm nay, ta muốn các ngươi giúp ta làm một việc. Việc này có chút nguy hiểm. Tuy nhiên, sự an toàn của các ngươi phải được đặt lên hàng đầu. Nếu thấy tình hình không ổn, lập tức rút lui ngay." Mộc Hàn Yên nghiêm nghị dặn dò, giọng nói đầy trịnh trọng.

"Có phải là chuyện thương thiên hại lý không?" Hoa Nguyệt trầm giọng hỏi.

"Không phải." Mộc Hàn Yên lắc đầu.

"Vậy thì được." Hoa Nguyệt nghe xong, chỉ đáp gọn ba chữ, gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.

"Ta nghĩ, đại công tử sẽ không để chúng ta làm những việc chạm đến điểm mấu chốt của mình." Tư Dung cười cợt, khóe môi cong lên đầy ý trêu chọc.

"Đương nhiên sẽ không, và vĩnh viễn cũng sẽ không." Mộc Hàn Yên mỉm cười đáp, giọng nói mang theo sự chắc chắn chưa từng có.

Nghe lời khẳng định gần như là lời thề của nàng, Hoa Nguyệt và Tư Dung đều khẽ động lòng.

"Đi thôi, hôm nay ta muốn các ngươi giúp ta đòi một món nợ. Hoặc có lẽ, là đi đòi chút lợi tức trước." Trong ánh mắt của Mộc Hàn Yên lóe lên tia gian xảo.

Tứ tiểu thư Triệu gia, bên ngoài đồn rằng nàng ta yêu thích Mộc Thành. Có lẽ, Mộc Thành cũng rất tin tưởng rằng nàng ta ngưỡng mộ hắn. Vì thế, hắn chắc mẩm rằng Tứ tiểu thư Triệu gia đã ra tay hãm hại Mộc Hàn Yên để giúp hắn.

Nhưng sự thật, liệu có đúng như vậy không?