Thần Toán Đại Tiểu Thư

Chương 29: Bảo vật có cảm xúc riêng

Trong lòng đang thầm đắc ý, Mộc Hàn Yên chợt nghe tiếng vo ve từ chiếc la bàn truyền đến, kèm theo đó là cảm giác khinh thường rõ rệt dội vào tâm trí.

"Hửm? Ý gì đây?"

Mộc Hàn Yên nghi hoặc, nắm lấy chiếc la bàn trong tay, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chiếc la bàn rung mạnh hơn, cảm giác khinh thường lại càng rõ ràng hơn, xen lẫn chút không kiên nhẫn, như thể đang trách cứ nàng.

"Chẳng lẽ, ta nghĩ quá nhiều? Những chuyện tốt thế này không phải lúc nào cũng xảy ra sao?" Mộc Hàn Yên thầm đoán.

Chiếc la bàn khẽ ngừng rung một chút, sau đó lại tiếp tục, lần này truyền đến cảm giác như đang tán thưởng.

Xem ra nàng đã đoán đúng. Những chuyện tốt như vậy chỉ xuất hiện khi chiếc la bàn nhận chủ, còn về sau, phải tự mình cố gắng. Mộc Hàn Yên chợt hiểu ra điều này.

La bàn truyền đến cảm giác vui mừng, như đang chứng thực cho suy nghĩ của nàng.

Dù mọi thứ không được như mong muốn ban đầu, nhưng Mộc Hàn Yên cũng không lấy làm thất vọng. Một bảo vật cấp truyền thuyết cần đến máu nhận chủ, hẳn sẽ không chỉ cứu mạng mà còn có những công dụng đặc biệt khác. Dẫu sao, bảo vật như vậy chắc chắn không tầm thường, về sau hẳn sẽ phát huy được giá trị tiềm ẩn của nó.

Có lẽ do "nghe" được ý nghĩ đầy toan tính của Mộc Hàn Yên, chiếc la bàn bỗng truyền đến cảm giác khinh miệt, rồi sau đó im lặng, không còn bất kỳ phản ứng nào.

"Chậc, tên này đang kháng nghị và khinh bỉ ta sao?" Mộc Hàn Yên bật cười, cảm thấy chiếc la bàn quả không hổ là bảo vật cấp truyền thuyết, cảm xúc phong phú thật ngoài dự liệu.

Thấy chiếc la bàn không còn phản ứng, nàng cẩn thận cất nó vào trong ngực, thầm nhắc nhở bản thân rằng bảo vật như vậy không thể lơ là.

Lúc này, Mộc Hàn Yên mới bình tâm lại, bắt đầu đánh giá căn phòng. Vụ ám sát kỳ lạ và phản kích trong hiểm cảnh vừa rồi xảy ra quá nhanh, không kinh động đến bất kỳ ai. Ngoại trừ cửa sổ bị phá, căn phòng không để lại chút dấu vết nào, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Hắc y nhân đã hóa thành tro bụi, không thể dò hỏi bất kỳ thông tin nào từ hắn. Nhưng Mộc Hàn Yên không dễ dàng bỏ qua, nàng cẩn trọng tìm kiếm, hy vọng có thể tìm thấy một chút manh mối.

Ánh mắt nàng lướt qua từng tấc đất, bỗng dừng lại ở góc tường. Một mảnh vải nhỏ, chỉ rộng hai ngón tay, nằm lặng lẽ trên mặt đất. Đó chính là mảnh vải mà nàng đã cắt được từ vạt áo đối phương khi xuất kiếm đánh lén.

Nhặt mảnh vải lên, Mộc Hàn Yên xem xét kỹ lưỡng. Bề mặt vải không có gì đặc biệt, chỉ là loại vải thô thông thường. Nhưng hoa văn thêu trên đó lại rất kỳ lạ. Một ngôi sao lớn và hai ngôi sao nhỏ nằm một bên, phía bên kia là hơn mười ngôi sao nhỏ hơn.

Hoa văn được thêu rất tinh xảo, giống như bầu trời sao thật sự. Tuy nhiên, mảnh vải quá nhỏ, hoa văn không trọn vẹn, khiến nàng không thể nhìn ra toàn bộ. Cũng không thể xác định nó thuộc về thế gia hay tông môn nào, chỉ biết chắc chắn nó liên quan đến lai lịch của hắc y thích khách.

Cẩn thận cất mảnh vải đi, Mộc Hàn Yên nhận ra trời đã sáng từ lúc nào.

Mọi chuyện xảy ra không kinh động đến ai, và nàng cũng không muốn gây thêm rắc rối. Dẫu sao, hiện trường không để lại chút dấu vết nào, dù nàng có nói ra, người khác cũng chỉ nghĩ rằng đại công tử nổi tiếng lười nhác của Mộc gia đang phát thần kinh mà thôi.

Sau khi dặn dò hạ nhân sửa lại cửa sổ, Mộc Hàn Yên bước ra khỏi phòng. Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng.

Hắc y thích khách này là một đại kiếm sĩ cấp mười. Ở Hắc Thạch thành, không có gia tộc nào đủ khả năng nuôi dưỡng tử sĩ như vậy. Hắn đến từ đâu? Chẳng lẽ thế lực nào đó đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của nàng? Nếu vậy, kiếp trước chẳng phải cũng nên có một vụ ám sát tương tự sao? Nhưng tại sao nàng lại không có chút ký ức nào về việc này?