Thần Toán Đại Tiểu Thư

Chương 28: Bảo vật trong truyền thuyết

Mộc Hàn Yên cũng không khỏi kinh hãi, vừa rồi, thanh kiếm của hắc y nhân chỉ mới xé rách y phục của nàng thì liền bị chiếc la bàn cổ xưa kia chặn lại. Chính vào khoảnh khắc ấy, một luồng sức mạnh nhu hòa nhưng ấm áp đã tràn vào cơ thể, nhanh chóng chữa lành những tổn thương. Nội phủ vốn đã tan nát, vậy mà nay lại hồi phục như lúc ban đầu với tốc độ kinh người.

Nguồn sức mạnh đang dần tiêu tan cũng nhanh chóng quay trở lại trong nàng.

Sau phút giây ngỡ ngàng, Mộc Hàn Yên lập tức lấy lại bình tĩnh, vung kiếm chém thẳng về phía hắc y nhân.

Thừa lúc kẻ địch suy yếu, lấy mạng hắn. Nếu ngay cả cơ hội tốt như thế cũng không biết nắm bắt, thì có chết thêm một trăm lần cũng không đáng trách.

Đối mặt với chiêu kiếm tất sát của nàng, hắc y nhân không hề né tránh, như thể bị trúng định thân thuật, đứng yên bất động, để mặc lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua ngực, nghiền nát trái tim.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Nhân lúc đối phương còn chút hơi tàn, Mộc Hàn Yên lên tiếng.

"Không thể nào, làm sao có thể ở trên người ngươi, không thể nào, không thể nào..." Hắc y nhân dường như không nghe thấy lời nàng, chỉ lẩm bẩm trong đau khổ và không cam lòng.

Lúc này, Mộc Hàn Yên mới chú ý thấy những sợi tơ vô hình tựa ánh sao bạc đang trói chặt lấy hắc y nhân, khiến hắn không thể nhúc nhích nửa phần. Chính vì điều này, nàng mới có thể dễ dàng ra tay hạ sát.

Máu tươi từ vết thương trước ngực hắc y nhân tuôn trào, ánh sao bỗng chốc trở nên rực rỡ, hào quang chói mắt lóe lên. Toàn thân hắc y nhân chấn động dữ dội, rồi hóa thành những mảnh vụn trong ánh sao rực rỡ, cuối cùng tan biến thành tro bụi.

Một đại kiếm sĩ cấp mười đường đường chính chính, chỉ còn một bước nữa là đạt tới cảnh giới kiếm sư, lại cứ thế trở về hư vô, như thể chưa từng tồn tại.

Dải ngân hà tráng lệ kia cũng dần tan biến, cuối cùng chỉ còn lại chiếc la bàn cổ xưa lơ lửng trước mắt nàng.

Mộc Hàn Yên ngẩn người hồi lâu, mới chợt tỉnh lại, đưa tay chộp lấy chiếc la bàn.

Cảm giác lành lạnh truyền vào tay, một cảm giác thân thuộc chưa từng có tràn ngập trong lòng nàng. Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác kỳ diệu nảy sinh trong tâm trí - chiếc la bàn tinh tượng thần bí này, dường như đã thực sự sống.

Dù vẻ ngoài không thay đổi, nhưng cảm giác này lại vô cùng chân thật, như thể chiếc la bàn tinh tượng này có ý thức, hơn nữa còn tâm ý tương thông với nàng.

Ánh mắt nàng chợt dừng lại trên một vệt máu loang lổ, chính là vết máu còn sót lại trên la bàn, thứ nàng vừa nôn ra vì trọng thương.

Nhận chủ! Ý niệm này bỗng xuất hiện trong đầu Mộc Hàn Yên. Theo truyền thuyết cổ xưa, một số bảo vật thần bí và mạnh mẽ có thể sở hữu ý thức riêng, và thông qua cách nhỏ máu nhận chủ, sẽ kết nối tâm ý với chủ nhân.

Ý nghĩ vừa nảy sinh, chiếc la bàn liền khẽ rung lên, như thể chứng minh cho điều nàng vừa nghĩ. Mộc Hàn Yên cảm nhận được một niềm vui sướиɠ kỳ lạ truyền đến.

Không sai, quả thực là nhận chủ. Chiếc la bàn có lai lịch thần bí này, thực sự là một bảo vật mạnh mẽ trong truyền thuyết!

Lúc này, Mộc Hàn Yên chẳng còn lo lắng về chuyện vừa thoát chết trong gang tấc, mà trong lòng tràn đầy niềm vui sướиɠ và kích động.

Vốn đang lo lắng về việc làm sao để nâng cao thực lực, không ngờ trên người lại có một bảo vật cấp truyền thuyết như vậy. Những thứ mà trước đây nàng chỉ nghe qua trong truyền thuyết, nay lại thực sự xuất hiện.

Đại kiếm sĩ cấp mười, đối với nàng trước đây không là gì cả, nhưng với nàng hiện tại, lại là một cao thủ siêu cấp mà nàng căn bản không thể chống lại. Nghĩ đến vẻ mặt ngây ngốc, mặc cho nàng xâu xé của hắc y nhân khi nãy, trong lòng Mộc Hàn Yên không khỏi cảm thấy sảng khoái và cảm khái. Ít nhất, trong một khoảng thời gian không ngắn tới đây, ở Hắc Thạch Thành, nàng có thể ung dung ăn chơi trác táng, muốn đi ngang thì đi ngang, muốn đi dọc thì đi dọc.