Dẫu cho thực lực đôi bên chênh lệch quá xa, bàn tay cầm kiếm của Mộc Hàn Yên vẫn vững vàng, không chút run rẩy. Toàn bộ tâm ý nàng đều hòa vào một kiếm duy nhất này.
Kiếm quang lóe lên nhanh như chớp giật, sát khí ngùn ngụt, vượt xa trình độ của một kiếm sĩ nhất giai thông thường.
"Ồ..." Một tiếng kinh ngạc thoát ra từ miệng hắc y nhân.
Hiển nhiên, kiếm pháp của Mộc Hàn Yên đã vượt ngoài dự liệu của hắn. Đây thực sự là vị công tử bột phế vật trong truyền thuyết, mười mấy năm tu luyện mà chỉ đạt đến kiếm sĩ nhất giai sao? Kiếm này tuy uy lực chưa đủ, nhưng góc độ, thời cơ xuất kiếm đều đạt đến mức tinh diệu. Nhớ lại những kiếm sĩ lục cấp, thậm chí thất cấp đã từng bại dưới tay hắn, nếu chỉ xét về kỹ xảo và sự nắm bắt kiếm ý, không kể chênh lệch cảnh giới, thì cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Do chủ quan khinh địch, kiếm chiêu của hắc y nhân không hề để lại đường lui, muốn thu kiếm về đã chẳng kịp. Trong tiếng kinh ngạc, hắn vội vã xoay người, đồng thời đánh ra một chưởng.
Chênh lệch giữa kiếm sĩ thập giai và kiếm sĩ nhất giai được thể hiện rõ ràng. Dù kiếm của Mộc Hàn Yên như rắn độc, xuyên tới bên hông đối phương, nhưng cuối cùng chỉ cắt rách vạt áo, không làm tổn thương hắn chút nào. Ngược lại, chưởng lực cường hoành của đối phương phá không mà đến, tựa như một chiếc búa vô hình khổng lồ giáng thẳng vào ngực nàng.
Mộc Hàn Yên ngã xuống đất, máu tươi phun ra từng dòng lớn, nhanh chóng nhuộm đỏ cả vạt áo.
"Không ngờ, phế vật đại công tử của Mộc gia ở Hắc Thạch Thành lại giấu kín thực lực thế này. Xem ra chuyến đi này của ta không hề uổng phí." Hắc y nhân xoay người, giọng nói khàn khàn vang lên.
"Ngươi là ai? Là ai phái ngươi đến?" Mộc Hàn Yên cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng ưỡn ngực lên, rồi lại bất lực ngã xuống.
Máu tươi tiếp tục trào ra từ khóe miệng, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt mờ dần. Chưởng vừa rồi gần như đã nghiền nát ngũ tạng lục phủ của nàng. Việc còn sống đến giờ phút này, lại có thể hỏi ra một câu, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy khó tin.
"Câu hỏi đó có ý nghĩa gì chứ? Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi. Để ta tiễn ngươi một đoạn." Hắc y nhân không trả lời, giọng nói lạnh lùng, kiếm trong tay đâm thẳng vào tim nàng.
Thật sự là quyết tâm phải gϊếŧ, đến cả một người đang hấp hối cũng không buông tha. Mộc Hàn Yên tự giễu cợt bản thân, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng le lói như hồi quang phản chiếu.
Đã chết một lần, nàng tuyệt đối không cam lòng lại chết thêm một cách mơ hồ như vậy. Nàng không tin rằng mình có thể trọng sinh thêm lần nữa.
Bàn tay nàng vẫn nắm chặt trường kiếm, dồn hết sức lực cuối cùng đâm về phía đối phương.
Chỉ cần còn một hơi thở, tuyệt đối không bỏ cuộc. Dù có đồng quy vu tận, nàng cũng phải chiến đấu đến cùng!
Trong mắt hắc y nhân hiện lên nụ cười lạnh lùng, như đang chế giễu. Thực lực hai người vốn đã một trời một vực, huống chi Mộc Hàn Yên lại còn trọng thương. Kiếm chiêu này, trong mắt hắn, yếu ớt chẳng khác gì một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Hắn thậm chí không buồn để ý tới đường kiếm của Mộc Hàn Yên. Mũi kiếm trong tay hắn vẫn nhắm thẳng vào tim nàng.
Nhưng rồi, trường kiếm của hắn không chạm đến ngực Mộc Hàn Yên. Ngay trong khoảnh khắc đó...
"Keng!" Một tiếng kim loại va chạm vang lên giòn tan. Một luồng ngân quang chói lòa đột nhiên bừng sáng trước ngực Mộc Hàn Yên, rực rỡ như một dải ngân hà.
"Đây... Đây là..." Hắc y nhân vừa kinh hãi vừa sững sờ, vẻ mặt hắn bàng hoàng, như đang chứng kiến một điều không thể tin nổi.