Dư Thương

Chương 9: Đi xem mắt

Đưa Giản Phong về nhà xong, Tô Thời Thanh lại một lần nữa khéo léo dặn dò rằng nếu không có việc gì thì đừng đến bệnh viện tìm anh, anh rất bận, bảo Giản Phong hãy sống tốt cuộc sống của mình.

Giản Phong ngoài miệng đồng ý: "Được rồi, nghe theo bác sĩ Tô, em không đến nữa là được chứ gì."

Tô Thời Thanh thở phào nhẹ nhõm, anh vốn không thích dây dưa, từ trước đến nay anh chưa từng giữ liên lạc riêng với bệnh nhân sau khi họ xuất viện, ngoại trừ Giản Phong. Đã đến lúc quay trở lại quỹ đạo rồi, dù sao Giản Phong cũng chỉ là một đứa trẻ, sẽ nhanh chóng vượt qua đoạn nhạc đệm bất ngờ này thôi.

Giản Phong cũng không rảnh rỗi, chân chưa hoàn toàn hồi phục đã cùng Lưu Huy và Hà Nhược Nguyên đến Vận Thành tham gia giải đấu thuyền buồm. Giai đoạn đầu của cuộc thi yêu cầu huấn luyện khép kín trong một tháng. Ban ngày Giản Phong tập luyện, tối đến lại nhắn tin cho Tô Thời Thanh.

Tô Thời Thanh tưởng rằng sau hôm đó Giản Phong sẽ nghĩ thông suốt, không ngờ im lặng được mấy ngày, cậu lại bắt đầu mỗi ngày nhắn tin cho anh. Lúc thì một con hải âu trên mặt biển, lúc thì một con cá mắc cạn, có khi là một con sứa bị sóng đánh dạt lên bờ. Tô Thời Thanh chỉ xem, không trả lời.

Anh nghĩ, nếu trực tiếp hủy kết bạn với Giản Phong thì có phần thất lễ, có lẽ cứ phớt lờ là cách giải quyết tốt nhất.

Nhưng anh đã đánh giá thấp sự kiên trì và nhiệt tình của Giản Phong. Giản Phong liên tục gửi tin nhắn suốt một tháng, không bức ảnh nào trùng nhau, mỗi ngày một tấm, tổng cộng 30 tấm, một loạt đều là tin nhắn của cậu.

Tin nhắn của ngày cuối cùng là ảnh selfie của Giản Phong. Cậu mặc đồ tập luyện, giơ tay chữ V, cười rạng rỡ đến lóa mắt. Lần này, Tô Thời Thanh không nhịn được nhắn lại: 【Bị đen đi rồi.】

Cảm thấy không ổn, anh vội thu hồi tin nhắn, gửi lại một tin khác: 【Thi đấu thuận lợi, chú ý an toàn, đặc biệt là chân.】

Giản Phong vừa hay đang cầm điện thoại, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn bị thu hồi của Tô Thời Thanh, vui đến mức nhảy cẫng lên: 【Bác sĩ Tô, em có bôi kem chống nắng mỗi ngày rồi nhưng vẫn bị đen đi. Nhưng mà anh yên tâm, em trắng lại nhanh lắm!】

"A a a, bác sĩ Tô cuối cùng cũng chịu rep rồi! Yeah yeah yeah!!" Giản Phong chạy nhảy trên bãi cát, cuối cùng lăn vài vòng.

Lưu Huy uống một ngụm nước, hỏi Hà Nhược Nguyên: "Nó lại lên cơn gì nữa vậy?"

Hà Nhược Nguyên thở dài: "Bị trúng độc rồi".

Trúng một loại độc có tên là "Tô Thời Thanh".

Cuộc thi kết thúc, đáng tiếc chỉ giành được cúp Á quân. Lưu Huy ủ rũ cúi đầu, y khác với Hà Nhược Nguyên và Giản Phong, hai người kia chỉ đơn thuần là đam mê thể thao mạo hiểm, nhưng với Lưu Huy thì khác, đây là sự nghiệp của y, là tất cả của y.

Giản Phong cũng có chút tiếc nuối, nhưng niềm vui vẫn chiếm ưu thế. Cậu hôn lên chiếc cúp, nhờ Hà Nhược Nguyên chụp cho tấm ảnh, hôn xong liền đi rửa môi ngay lập tức, đổi lại một cú lườm nguýt của của Hà Nhược Nguyên.

Cậu nhanh chóng gửi ảnh cho Tô Thời Thanh: 【Bác sĩ Tô, bọn em chỉ giành được Á quân thôi, không phát huy tốt lắm.】

Ba tiếng sau Tô Thời Thanh mới trả lời: 【Vậy là giỏi rồi, lần sau nhất định giành được Quán quân.】

Hôm sau, hội đua thuyền tổ chức tiệc ăn mừng tại một khách sạn năm sao trong thành phố. Ban tổ chức mời họ ở lại chơi thêm vài ngày, dù sao cũng đã đến đây hơn một tháng, nên nhân dịp này đi dạo một chút. Tất cả mọi người đều đồng ý, sau đó cùng quay sang nhìn chằm chằm Giản Phong. Nếu là ngày thường, người đầu tiên giơ tay cho chuyện này chính là Giản Phong, nhưng hôm nay cậu lại không nói lời nào.

Hà Nhược Nguyên dùng khuỷu tay huých Giản Phong: "Giản Phong, anh Trần đang nói chuyện với mày kìa, ngày mai dẫn bọn này đi chơi đi."

Giản Phong đang mải nghiên cứu mấy món ẩm thực phân tử* trên bàn. Món trông như trứng hấp ăn vào lại có vị xoài, món khác nhìn như trứng cá muối nhưng cắn vào lại vỡ ra toàn vị nho, còn một món rõ ràng nhìn rất giống gan ngỗng nhưng ăn vào lại là vị cherry.

* Ẩm thực phân tử là việc vận dụng công nghệ hiện đại để tác động vào cấu trúc phân tử của từng nguyên liệu, mang đến sự khác biệt cho từng món ăn. Ẩm thực phân tử có thể giúp nguyên liệu khô thành khối chất lỏng đẹp mắt và ngược lại. Để tạo ra món ăn tinh tế, đẹp mắt là cả một quá trình chế biến công phu với bộ ba Hóa học – Vật lý – Thực phẩm kết hợp với nhau.

Giản Phong hoàn hồn, nói "Mọi người cứ đi chơi đi, tối nay em về."

"Về đâu?"

"Về Dung Thành chứ còn đâu."

"Bố mày giục về à? Giờ đã 8 giờ tối rồi, mày ra sân bay rồi bay về đó chắc cũng phải 1-2 giờ sáng." Lưu Huy nói.

"Bọn mày cứ chơi đi, không cần lo cho tao."

Giản Phong cẩn thận ôm chặt hộp đồ ăn vừa đóng gói ở khách sạn, vội vàng đến sân bay. Tất cả đều là nhất thời nổi hứng, hành lý cũng chưa kịp về thu dọn, chỉ đành nhờ Hà Nhược Nguyên thu dọn giúp. Giờ phút này, tâm trí cậu đã bay về Dung Thành từ lâu rồi.

12 giờ đêm, Tô Thời Thanh tan ca, cả người mệt mỏi rã rời, chỉ muốn về nhà ngủ.

Tắm rửa xong nằm xuống giường chưa bao lâu thì tiếng chuông gọi video trên WeChat vang lên. Ai lại gọi video cho anh vào giờ này? Tô Thời Thanh vốn không thích gửi tin nhắn thoại hay gọi video, đồng nghiệp có việc gì thường gọi vào số điện thoại cho anh.

Anh cầm điện thoại lên, là Giản Phong. Đây cũng là lần đầu tiên Giản Phong gọi video cho anh.

Muộn thế này không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Tô Thời Thanh bắt máy, giọng Giản Phong truyền đến xen lẫn tiếng gió, mang theo sự phấn khích: "Bác sĩ Tô, anh tan làm chưa?"

"Giản Phong, tôi đang ở nhà."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, giọng nói cũng chùng xuống: "Hả? Vậy… vậy thôi, em có làm phiền anh nghỉ ngơi không? Vậy bác sĩ Tô ngủ sớm nhé."

"Cậu đang ở đâu?" Tô Thời Thanh theo bản năng hỏi, có một dự cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng khiến tim anh đập loạn.

Giản Phong liếc nhìn bệnh viện, nơi lúc nào cũng có người ra vào bất kể ngày đêm, lắp bắp nói: "À… em.. em đang ở, đang ở ban công phòng, anh nghỉ ngơi sớm nhé, bye bye."

"Giản Phong, tôi nghe thấy tiếng bánh xe. Nếu tôi đoán không nhầm thì đó là tiếng bánh xe giường bệnh di động của bệnh viện."

Giản Phong do dự vài giây, cuối cùng quyết định nói: "Em đang ở trước cổng bệnh viện của anh."

Khi Tô Thời Thanh đến nơi, từ xa qua lớp kính xe, anh đã nhìn thấy Giản Phong đang ngồi trên bậc thềm. Gió đêm hè mát mẻ thổi tung mái tóc cậu, lọn tóc không ngoan ngoãn trên đỉnh đầu khẽ đung đưa theo gió. Giản Phong chán chường nhìn chằm chằm bóng tóc lay động trên mặt đất.

"Giản Phong", Tô Thời Thanh tăng tốc bước chân đi về phía cậu, vì đã khuya nên anh không lái xe vào trong mà đỗ bên đường.

"Bác sĩ Tô!" Giản Phong ôm chặt hộp đồ ăn trong lòng, vừa đứng lên thì do ngồi quá lâu nên máu không lưu thông được, chân tê rần khiến cả người nghiêng về phía trước. Tô Thời Thanh thuận thế đỡ lấy cậu, Giản Phong vô thức ngã vào lòng anh, tựa sát vào ngực anh.

"Thình thịch, thình thịch!"

Trong mấy phút... không, có khi chỉ mấy giây, nhưng với Giản Phong, thời gian như kéo dài vô tận. Tim cậu đập thình thịch, như thể muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Mùi trên người bác sĩ Tô thật thơm, vừa tươi mát như chanh, lại phảng phất chút thanh lạnh của dành dành, đúng kiểu mùi hương cậu thích..

"Đứng lên được không?" Tô Thời Thanh hỏi.

L*иg ngực anh khe rung khi cất lời, âm thanh ngay sát tai khiến vành tai Giản Phong đỏ bừng. Cậu lí nhí đáp: " Đứng không nổi, chân bị tê rồi."

Tô Thời Thanh đỡ cậu đứng vững, lúc này mới quan sát kĩ, một góc vé máy bay thò ra từ túi áo cậu, anh hỏi "Không phải mới thi đấu xong sao? Sao về gấp vậy?"

Giản Phong cười ngốc nghếch nhìn Tô Thời Thanh: "Có gấp gì đâu, bọn họ đều chưa về, có mỗi mình em về trước thôi, em mang cái này cho anh này!"

Tô Thời Thanh mở hộp ra, bên trong là những món ăn anh chưa từng nếm hay thấy qua. Giản Phong giới thiệu những món đó gọi là ẩm thực phân tử, là một loại ẩm thực phá vỡ và tái cấu trúc nguyên liệu, Giản Phong nói: "Em nghĩ chắc anh chưa ăn bao giờ, đây cũng là lần đầu tiên em nếm thử, ăn xong liền muốn mang về cho anh. Anh bận rộn làm việc vất vả như vậy, em muốn chia sẻ với anh tất cả những thứ tốt nhất."

Khoảnh khắc đó tim Tô Thời Thanh bỗng nhói lên một cách khó hiểu. Tô Thời Thanh không rõ cảm giác này là gì nên quy nó vào loại "cảm động".

Giản Phong quan sát nét mặt anh, dè dặt hỏi: "Anh không thích ạ?"

Tô Thời Thanh cầm lấy thìa lần lượt nếm từng món một. Thực ra không đến mức ngon xuất sắc, chỉ là lạ miệng. Nhưng anh vẫn đáp "Thích."

Giản Phong xoa xoa gáy, cười đến mức má lúm hiện lên rõ: "Anh thích là tốt rồi, lúc em ăn miếng đầu tiên đã nghĩ, giá như anh cũng được nếm thử thì hay biết mấy. Giống như mỗi ngày em nhìn thấy đủ loại cảnh sắc khác nhau, em đều nghĩ, bác sĩ Tô bận rộn như vậy, ngày nào cũng chỉ loanh quanh phòng mổ với phòng bệnh, nếu anh cũng nhìn thấy được thì tốt biết bao. Thế nên em luôn chụp lại gửi cho anh. Bác sĩ Tô, anh có thấy em phiền không?"

Tô Thời Thanh ăn xong miếng cuối cùng, ánh mắt dịu lại: "Cậu không phiền, chỉ là không cần thiết phải vội vàng về giữa đêm thế này. Muốn mang đồ ăn thì ban ngày mang cũng được."

Giản Phong đáp: "Tại em nhớ anh, nhớ không chịu nổi."

Tô Thời Thanh thoáng sững sờ, không biết đáp lại thế nào.

Thấy anh im lặng, sợ bầu không khí lúng túng nên Giản Phong nhanh trí hỏi: "Vậy, bác sĩ Tô, khi nào anh được nghỉ phép thế?"

"Ngày mai."

"Trùng hợp vậy? Vậy bác sĩ Tô, ngày mai anh có kế hoạch gì chưa?"

Tô Thời Thanh nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: "Có rồi, gia đình sắp xếp đi xem mắt."